Trọng Sinh Chi Khương Lê - 120
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:48:37
Lượt xem: 36
Lê.
Nụ cười trên mặt Khương Lê tắt ngấm, nàng thản nhiên nói: "Đồng đại nhân, lòng tham không đáy. Hơn nữa, với tư cách là thông gia của Khương gia, dù là ai làm tri phủ Tương Dương, ta nghĩ cũng sẽ quan tâm đến Diệp gia, việc này không cần Đồng đại nhân phải bận tâm. Hơn nữa, Đồng đại nhân bây giờ, ngay cả thiếp thất trong nhà cũng không bảo vệ được, bản thân còn gặp nguy hiểm. Ta có thể khiến phu đệ của Hạ thị mất chức, ít nhất ngài không phải trốn chui trốn nhủi, cũng không phải lo lắng Đồng Vũ bị g.i.ế.c hại, đó đã là may mắn trong bất hạnh rồi, Đồng đại nhân còn muốn nhiều hơn, chẳng phải quá đáng lắm sao?"
Đồng Tri Dương nhìn Khương Lê, không khỏi rụt cổ lại. Lời Khương Lê nói không nặng, nhưng ý cảnh cáo lại rất rõ ràng.
Khương Lê đương nhiên không phải cố ý muốn giúp Đồng Tri Dương, với nàng mà nói, Hữu Tướng cùng một thuyền với Thành Vương, sớm muộn cũng là đối thủ của nàng. Phu đệ Hạ thị là người của Hữu Tướng, trừ bỏ hắn cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Chỉ cần trở về Yến Kinh, đem chuyện Diệp gia truyền ra ngoài, vị Chung Quan Lệnh kia, tự nhiên có phiền phức. Người trong quan trường, Khương Lê không cho rằng lão hồ ly gian xảo như Hữu Tướng sẽ vì đạo nghĩa mà đi chu toàn cho một Chung Quan Lệnh.
Về phần Đồng Tri Dương, một tri phủ từng nghe lệnh người khác hãm hại Diệp gia, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai. Nay cả thành Tương Dương đều biết quan hệ giữa Diệp gia và Khương gia không tồi tệ như lời đồn, bất luận tân tri phủ Tương Dương là ai, cũng sẽ khách khí với Diệp gia vài phần, thật sự không cần Đồng Tri Dương bảo đảm.
Đồng Tri Dương tự biết mình đuối lý, cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Khương Lê: "Khương nhị tiểu thư xin đợi ta một lát." Rồi đứng dậy vào nhà.
Chưa đầy một khắc sau, Đồng Tri Dương lại mang theo một tờ quan lệnh đến. Quan lệnh này đều được viết theo khuôn mẫu, việc Đồng Tri Dương cần làm chỉ là đóng dấu. May mắn là Hạ thị chưa bảo hắn giao quan ấn ra, viết quan lệnh thay Khương Lê, đối với Đồng Tri Dương mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Khương Lê nhận quan lệnh, xem qua, thấy có thể dùng được, liền cười nói với Đồng Tri Dương: "Như vậy, đa tạ Đồng đại nhân." Rồi xoay người tiêu sái rời đi.
Đồng Tri Dương vội vàng chạy theo, nịnh nọt nói: "Khương nhị tiểu thư, chuyện Chung Quan Lệnh... xin người đừng quên a!"
Nhận được quan lệnh, A Thuận phụng mệnh đến đón Khương Lê về Diệp gia. Diệp Minh Dực đã lo liệu xong cho bách tính Đồng Hương, trở về Diệp gia trước. Đoàn người Đồng Hương đông đúc vào Tương Dương, tự nhiên gây nên vô số sự chú ý. Chuyện lớn động trời như vậy, phỏng chừng Diệp gia vẫn đang tra hỏi Diệp Minh Dực.
Diệp Minh Dực nhớ lời Giang Lê, để nàng giải thích với Diệp gia, nên không nói gì, sai A Thuận đến đón.
Khương Lê lên xe ngựa, đến Diệp gia trước.
Vì Tiết Hoài Viễn và Phùng Dụ Đường không phải người thường, sợ có sai sót, Khương Lê cho người an bài họ trong viện Diệp gia. Vừa đến cửa phủ, thấy đám người hầu vẻ mặt nghiêm trọng, như thể Diệp gia có chuyện lớn, cần phải đề cao cảnh giác.
Thấy Khươnh Lê và A Thuận đến, người gác cổng lập tức hướng vào trong hô lớn: "Biểu tiểu thư đã về! Biểu tiểu thư đã về!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/120.html.]
Khương Lê: "..."
Cứ như thể nàng vừa về thì mọi chuyện sẽ được giải thích ổn thỏa.
Khương Lê bước vào Diệp gia, trong Cẩm Họa đường, tất cả mọi người Diệp gia đã có mặt đông đủ. Diệp Minh Dực bị vây quanh ở giữa, cúi gằm mặt như thể đã gây ra lỗi lầm.
“Đã bảo ngươi đừng gây thêm rắc rối, vậy mà ngươi còn chưa thấy đủ phiền phức hay sao, đến cả quan viên cũng dám bắt trói? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Minh Hiên trách mắng.
Diệp Minh Dực vô cùng ấm ức, lần này thật sự không phải do hắn gây ra. Tuy rằng ngày thường hắn không ít lần gây chuyện bên ngoài, nhưng chưa bao giờ dính dáng đến những mối quan hệ phức tạp chốn quan trường, huống chi khi hành tẩu giang hồ, hắn đều dùng biệt hiệu, nào ai dùng tên thật. Nhưng hắn lại không thể bán đứng điệt nữ mình, thật là xui xẻo!
Đang nghĩ ngợi, Khương Lê từ ngoài bước vào.
Diệp lão phu nhân là người đầu tiên nhìn thấy nàng, gọi một tiếng: "A Lê!"
Khương Lê bước nhanh đến trước mặt Diệp lão phu nhân.
Mấy ngày nay, tinh thần Diệp lão phu nhân có vẻ đã tốt hơn, được nha hoàn dìu, bà có thể đứng dậy đi được vài bước. Bà nắm tay Khương Lê, cẩn thận quan sát một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Thấy con khỏe mạnh, ta yên tâm rồi."
"Ngoại tổ mẫu yên tâm, con vẫn ổn." Khương Lê cười nói: "Cữu cữu luôn chăm sóc con ạ."
"A Lê," Quan thị không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Những người bên ngoài kia... sao các con lại dính líu đến vụ án của huyện lệnh Đồng Hương?"
Khương Lê lộ vẻ khó xử, một lúc sau mới nói: "Chuyện này... kỳ thực là ý của phụ thân con."
"Khương Nguyên Bách?" Diệp Minh Huy nhíu mày, "Khương Nguyên Bách bảo con đến Tương Dương, chính là vì chuyện này?"
"Phần nào là vậy, vì con muốn về Tương Dương thăm ngoại tổ mẫu, phụ thân còn có dự tính khác nên bảo con đến Đồng Hương một chuyến, việc này thực ra là do phụ thân chỉ huy, con chỉ làm theo ý phụ thân thôi. Đợi về Yến Kinh, những việc này sẽ giao cho phụ thân tự mình đốc trách." Khương Lê cười nói: "Là con không tốt, khiến ngoại tổ mẫu và cữu thẩm lo lắng."