Trọng Sinh Chi Khương Lê - 117 (1()
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:46:12
Lượt xem: 30
"Chỉ là việc nhỏ thôi." Khương Lê thản nhiên đáp: "Muốn nhờ Phùng đại nhân cùng ta về kinh đô, đến Đại Lý Tự làm chứng cho vụ án của Tiết huyện thừa."
Phùng Dụ Đường c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Khương Lê lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt nàng tuy bình thản nhưng Phùng Dụ Đường lại thấy rõ sự chế giễu ẩn chứa trong đó.
Hắn lắp bắp: "Nhị tiểu thư nói đùa gì vậy..."
"Ta không thích nói đùa." Khương Lê lắc đầu.
Phùng Dụ Đường cảm thấy vô cùng nhục nhã. Thân hình nhỏ bé của Khương Lê chắn trước mặt hắn, như thể chặn đứng đường sống của hắn. Hắn chỉ muốn xông lên bóp c.h.ế.t Khương Lê, mở lại đường m.á.u cho mình. Nhưng hắn không dám, bởi Diệp Minh Dực đang đứng bên cạnh Khương Lê, thanh đao to bản đeo bên hông hắn vẫn còn tỏa ra hàn khí.
"Nhị tiểu thư nhất định ép hạ quan phải làm vậy sao?"
Khương Lê mỉm cười gật đầu.
Nàng càng tỏ ra ôn hòa, Phùng Dụ Đường càng thêm căm tức. Hắn giận dữ đến mức mất hết lý trí, buột miệng hỏi: "Nếu hạ quan không chịu thì sao?"
"Không chịu?" Nụ cười trên môi Khương Lê tắt ngấm, nàng nhìn hắn lạnh lùng: "E rằng Phùng đại nhân không có quyền từ chối."
Phùng Dụ Đường không chịu lép vế: "Khương nhị tiểu thư bức người quá đáng, chẳng lẽ định g.i.ế.c hạ quan sao?"
"Việc này không liên quan đến ta." Khương Lê lắc đầu: "Kẻ không buông tha ngươi là bọn họ." Nàng khẽ nghiêng người sang một bên.
Phùng Dụ Đường nhìn thấy.
Sau lưng Khương Lê, bên ngoài cánh cổng nha môn mà Diệp Minh Dực đang chắn, đứng chật kín toàn là dân chúng của huyện Đồng Hương. Không biết họ đã đứng đó từ bao giờ, chỉ lẳng lặng nhìn Phùng Dụ Đường với ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và căm hờn. Dường như nếu không có Khương Lê ở đây, họ sẽ xông vào xé xác Phùng Dụ Đường để trút giận.
"Ngài xem." Khương Lê cười.
Phùng Dụ Đường loạng choạng, lùi lại một bước. Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/117-1.html.]
Hôm qua, khi thuộc hạ trở về báo cáo, chúng nói rằng mấy ngày nay, Khương Lê và Diệp Minh Dục đã đến từng nhà để hỏi han dân chúng trong huyện, nhưng chỉ tìm được ba người. Huyện Đồng Hương có hơn năm trăm hộ, ba người quả thực chẳng đáng là bao. Phùng Dụ Đường còn đắc ý cho rằng mình có uy tín lớn trong dân chúng, dù là nữ tử của Tể tướng đến nói cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời. Vì vậy, hắn tin rằng Khương Lê còn phải mất thêm vài ngày nữa mới gom đủ nhân chứng.
Vậy mà chỉ sau một đêm, sao lại có nhiều người dân Đồng Hương đi theo nàng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nàng đã nói gì với họ?
"Phùng Dụ Đường!" Một vị công tử phẫn uất hét lên: "Ngươi cướp muội muội ta về làm thiếp, nó vào phủ ngươi chưa được ba ngày đã chết, trả lại muội muội cho ta!"
“Tên súc sinh ấy đã cướp mất cửa tiệm nhà ta, khiến mẫu thân ta uất ức mà qua đời!”
“Hắn cấu kết với bọn cường hào, đoạt ba bức họa cổ của gia đình ta!”
“Phùng Dụ Đường!...”
Tiếng kêu oan, tiếng tố cáo vang vọng khắp cả đất trời trước cổng nha môn huyện Đồng Hương.
Trong thời gian Phùng Dụ Đường nắm quyền, hắn ta bắt nạt nam nhân và thống trị phụ nữ, làm đủ mọi tội ác. Người dân Đồng Hương đã dung túng từ lâu, nhưng bây giờ khi nó bùng phát, Phùng Dụ Đường sợ hãi đến mức thậm chí còn cố gắng rút lui. để phô trương uy thế trước đây của mình, nhưng cuối cùng lại không đủ tự tin nên nghiêm giọng hét lên: "Các ngươi định làm gì? Định tạo phản à?"
Đáp lại hắn là tiếng gầm thét của mọi người càng lớn hơn.
Trong tiếng ồn ào, giọng nói của Khương Lê vô cùng rõ ràng, nàng nói: "Phùng Dụ Đường, nếu ngươi đã làm quá nhiều điều bất công, ngươi sẽ bị trừng phạt. Không phải là ngươi đã thoát mà bây giờ, vận mệnh của ngươi đã đến. ."
Phùng Dụ Đường nhìn nàng hồi lâu, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy!
Hắn biết Khương Lê nói không sai. Bọn chúng người đông thế mạnh. Nếu là trước kia, hắn còn có thể để thuộc hạ liều mạng một phen, bất quá chỉ là lũ tiện dân tay không tấc sắt, lợi hại được đến đâu? Nhưng những ngày này, thuộc hạ đi theo truy sát Khương Lê đã c.h.ế.t quá nửa, những kẻ còn lại cũng chẳng đáng lo. Lũ tiện dân này giờ tạo phản, người của hắn không thể bỏ lỡ!
Chạy trốn? Lại có thể chạy trốn đến đâu?
Khương Lê lạnh lùng nhìn bóng lưng Phùng Dụ Đường cuống cuồng bỏ chạy, vung tay nói: "Phùng đại nhân muốn chạy sao, vậy mời mọi người giúp đỡ, 'mời' Phùng đại nhân trở về."
Vừa dứt lời, "ầm" một tiếng, bách tính đối với Phùng Dụ Đường sớm đã đầy bụng oán hận lập tức ào lên, đuổi theo Phùng Dụ Đường. Kéo theo cả đám thuộc hạ của hắn, đều bị lũ bách tính hoặc cầm gậy dài, hoặc cầm nia đánh đến không đỡ nổi, liên tục cầu xin tha mạng. Khương Lê bảo hộ vệ của Diệp Minh Dực trông chừng, nàng cố ý để bách tính trút giận, nhưng phải đảm bảo không để Phùng Dụ Đường chạy thoát.