Trọng sinh chi chí tôn tiên lữ - 42
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:02:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
63
Hai con phố, ngăn cách, ngẫu nhiên sẽ phàm nhân tiền đến Tiên Lâm Nhai mua chút tiên đan diệu dược, tuy rằng thể tu đạo, nhưng cũng thể giúp thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ.
Tiên Lâm Nhai là con phố phồn hoa nhất Thanh Thành, nơi đây tu sĩ lui tới đếm xuể, cõng kiếm, mặc áo đan sư, còn đeo bầu rượu.
“Đại ca, chúng nên thuê một quầy hàng ?” Yến Thiên Ngân thường xuyên theo Lận Trạm đến mua sắm, đối với quy tắc của khu chợ ít nhiều cũng chút hiểu .
Lận Huyền Chi nghĩ một lát, : “Cũng .”
Họ tìm tuần phố gần đó, khi rõ ý đồ, đưa cho đối phương mười thỏi bạc, liền một vị trí vô cùng hẻo lánh và vắng vẻ.
Yến Thiên Ngân nhe răng nhếch miệng, đau lòng : “Thế mà đòi một kim, đúng là quá công phu sư t.ử ngoạm!”
Phải , một kim chính là một lượng bạc trắng, thể mua bao nhiêu viên linh thảo! Hắn công hai mươi ngày mới thể kiếm !
Lận Huyền Chi tâm lý quản gia của trỗi dậy, liền trấn an : “Không , chúng chỉ cần bán ly rượu với giá đắt hơn một chút là .”
Yến Thiên Ngân gật đầu, : “Vậy chúng mau chóng bày biện cái ly .”
Lận Huyền Chi tổng cộng luyện chế bảy cái ly, trong đó hai cái dành cho và Yến Thiên Ngân sử dụng, năm cái chén rượu còn Yến Thiên Ngân lượt đặt mặt bàn của quầy hàng trải gấm vóc màu đen.
Bởi vì vị trí địa lý quả thực quá tệ, nửa ngày trôi qua đừng là bán , ngay cả qua đường cũng ít thấy. Thỉnh thoảng một hai qua, cũng chỉ liếc sang bên một cái, mấy hứng thú mà bỏ .
Lận Huyền Chi cũng là từng kinh doanh, kiếp luôn tuân theo nguyên tắc tu đạo nhiễm tiền, nay từng dính dáng đến những thứ nửa phần. Bởi , cứ như một tiên nhân vướng bụi trần quầy hàng, cũng lời nào, giống như đang vật trang trí.
Qua nửa canh giờ, Yến Thiên Ngân yên.
“Đại ca, là em hô hai tiếng .”
“Hô hai tiếng? E rằng hiệu quả .” Lận Huyền Chi nghĩ một lát, lấy một kim đưa cho Yến Thiên Ngân, : “A Ngân, em phố Trường Lạc bên cạnh, mua một bầu rượu ngon đây.”
Yến Thiên Ngân ngây , : “Mua rượu phàm nhân ?”
Lận Huyền Chi gật đầu, với vẻ thâm sâu khó dò: “Càng là rượu phàm, càng thể uống hiệu quả.”
Yến Thiên Ngân gật đầu, hướng về phố Trường Lạc bên cạnh chạy tới.
Không lâu , Yến Thiên Ngân liền ôm một cái bình màu đen trở . Yến Thiên Ngân đặt bình lên bàn, toe toét : “Vẫn là đồ của phàm nhân tiện nghi, em chỗ bọn họ mua loại rượu nhất, cũng chỉ một kim một cân.”
Điều đối với phàm nhân, là giá cắt cổ.
Lận Huyền Chi mở nắp phong rượu, : “Em ngửi thử xem, hương vị thế nào?”
Yến Thiên Ngân che mũi, nhíu mày nhảy xa vài bước, : “Mùi vị cay mũi quá, liền là rượu phàm nhân uống.”
“Thế là đúng .” Lận Huyền Chi gật đầu, : “A Ngân, thúc đẩy chân khí trong cơ thể em, mùi rượu tản .”
Yến Thiên Ngân chớp chớp mắt, chút rối rắm : “Tiên Lâm Nhai quy củ của Tiên Lâm Nhai, nơi thể bán vật phàm, nếu , liền sẽ đuổi ngoài.”
Lận Huyền Chi : “Rượu của chúng , cũng sẽ lấy bán, chỉ là để hấp dẫn đến đây, A Ngân cần quá lo lắng.”
Có Lận Huyền Chi bảo đảm, Yến Thiên Ngân liền bắt đầu yên tâm phát động chân khí mùi rượu tản khắp bốn phương tám hướng. Tục ngữ , rượu ngon sợ ngõ sâu, còn rượu , chẳng sợ chôn sâu đến , cũng sẽ ngửi thấy.
Thế là, khi mùi rượu mới bay đến một cửa hàng bán linh tửu, chủ cửa hàng đó liền nổi giận.
“Từ đứa nhãi ranh hiểu chuyện, dám ở Tiên Lâm Nhai bán rượu phàm nhân? Không , xem.”
Lão bản Phùng lập tức dẫn theo vài tên tay đ.ấ.m khỏi cửa hàng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về phía mùi rượu truyền tới.
Cùng lúc đó, ở tiệm phấn son đầu đường bên , Đoạn phu nhân đang chọn mua kiểu phấn mặt mới nhất, cũng ngửi thấy sợi mùi rượu . Đoạn phu nhân nhịn nhíu mày, với Đoạn nhị thiếu gia Đoạn Vũ Hào cùng bên cạnh nàng: “Sao loại mùi rượu của phàm nhân như ?”
Đoạn Vũ Hào sắc mặt vui, : “Phỏng chừng là phàm nhân ti tiện từ tới, lầm xông Tiên Lâm Nhai, nương cần lo lắng, lát nữa con phái kéo cái phàm nhân đó ngoài đ.á.n.h c.h.ế.t là .”
Sắc mặt Đoạn phu nhân dịu , liếc xéo Đoạn Vũ Hào một cái, : “Con đó, mở miệng là đ.á.n.h đánh g.i.ế.c g.i.ế.c, nếu phụ con , ông nên giáo huấn con.”
Đoạn Vũ Hào mãn thèm để ý : “Phụ chính là quá do dự quyết đoán, tu sĩ chân chính nên giống con như , những phàm nhân đó đều là kiến hôi thôi.”
Đoạn phu nhân : “Lần con xúc động , g.i.ế.c ba đứa con trai của gia đình phàm nhân , còn để nhược điểm, may mà khi bọn họ đến nhà cáo trạng, phụ con nhà, con giải quyết hậu họa, phong miệng bọn họ , nếu , nếu phụ con , ông nhất định sẽ tha thứ cho con.”
Đoạn Vũ Hào là Đoạn gia nhị thiếu gia, xếp Đoạn Vũ Dương, là cùng cha khác với Đoạn Vũ Dương. Tuy rằng tu vi thấp, thiên phú khá , nhưng tự phụ tự đại, ham mê sát nhân. Điểm , gia chủ Đoạn gia cực kỳ bất mãn. Chẳng sợ tu sĩ trời sinh liền cao hơn phàm nhân chỉ một đẳng cấp, nhưng rốt cuộc thế giới , vẫn là phàm nhân chiếm đa , tổng ít nhiều tuân thủ chút quy tắc lẫn quấy nhiễu.
“Xì, phụ liền thích cái tên Đoạn Vũ Dương cả ngày điên điên khùng khùng .” Đoạn Vũ Hào trào phúng : “Đoạn Vũ Dương g.i.ế.c , nhưng đáng tiếc chú định là một phế vật dừng bước Luyện Khí thôi.”
Sắc mặt Đoạn phu nhân cứng đờ, bỗng nhiên kéo cổ tay Đoạn Vũ Hào, hạ giọng : “A Hào cẩn thận, nơi nhiều miệng tạp, cần lung tung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-chi-ton-tien-lu/42.html.]
“Đã , mẫu .” Đoạn Vũ Hào để bụng thuận miệng đáp lời, bỗng nhiên thấy một luồng mùi rượu thấp kém, liền cau mày nổi giận, bẻ ngón tay kêu răng rắc, : “Đáng c.h.ế.t, hiện tại liền giải quyết , khỏi chướng mắt!”
Khi lão bản Phùng dẫn theo tay đ.ấ.m đuổi tới, quầy hàng của Lận Huyền Chi, lúc tụ tập ít .
“Ngươi đây là ý gì?” Một tu sĩ ngang qua mùi rượu xộc mũi, liền trong cơn giận dữ xông tới lý luận.
Đại đa tu sĩ đều cho rằng, việc cho bọn họ tiếp xúc đến vật phàm, căn bản chính là một loại nhục nhã và khiêu khích. Yến Thiên Ngân giải thích : “Chúng bán rượu, chúng là bán chén rượu!”
“Chỉ là mấy thứ đồ hư ?” Có lướt qua mấy cái ly gì đặc biệt , : “Mau chóng báo một cái giá, mua hết chúng nó, ngươi bớt ở chỗ ồn hư mũi của lão tử.”
Nói , tu sĩ ăn mặc như nhà giàu thiếu gia , tiện tay ném một tờ lá vàng trị giá mười kim.
Lận Huyền Chi cũng lá vàng một cái, nhàn nhạt : “Năm cái chén rượu, tổng cộng một ngàn kim.”
“Cái gì?!” Nhà giàu thiếu gia lập tức hoảng sợ, ngoáy ngoáy tai : “Một ngàn kim? Ngươi là tiền điên ?!”
“Ha ha ha, chỉ mấy cái ly vỡ , xem chừng mấy tấm ván thể mua tới, hai cư nhiên còn bán theo vàng, đầu óc bệnh !”
“Nhìn qua như là tu đạo, ngờ cư nhiên là cái đồ ngốc.” Không là ai một câu.
Cái nhà giàu thiếu gia , híp mắt đ.á.n.h giá thể Lận Huyền Chi. Đừng , chẳng sợ cách một cái nón lá thấy mặt, cũng thể , thể, vai rộng eo thon, tóc dài như mực, ở nơi đó liền như tùng tựa bách, cực phong tư, tuyệt đối là một vật phẩm hiếm gặp. Đến nỗi bên cạnh … dáng khô quắt, vóc dáng thấp bé, một đầu tóc vàng tạp nham, phỏng chừng chính là một gã sai vặt.
Công t.ử nhà giàu nhướng mày, : “Vậy thế , ngươi cởi nón lá xuống, bổn thiếu gia xem, nếu là ngươi lớn lên hợp khẩu vị bổn thiếu gia, bổn thiếu gia liền cho ngươi một ngàn kim , cũng là khả năng.”
Mọi xung quanh đều ồn ào ha hả, cái nhà giàu thiếu gia , rõ là đùa giỡn Lận Huyền Chi.
Yến Thiên Ngân giận dữ, : “Ngươi mua thì mua, mua thì thôi, đại ca bán nhan sắc, mua nổi thì một bên , đừng chắn đường!”
Nhà giàu thiếu gia nheo nheo mắt, : “Ta cùng chủ t.ử nhà ngươi chuyện, chỗ nào phần ngươi ? Nô bộc nhà ngươi, quá giáo dưỡng.”
Lận Huyền Chi mở miệng : “Hiện giờ, ngươi cho dù một vạn kim, cũng tính toán bán cho ngươi, nếu nhiều như bên trong, một ai hàng, thì hôm nay bán cũng thế.”
Dám mở miệng khinh thường Yến Thiên Ngân, Lận Huyền Chi tất nhiên sẽ nhẫn nhịn.
Nói xong, Lận Huyền Chi liền chuẩn thu hồi năm cái chén rượu .
“Chậm .” Lão bản Phùng dậy, đến mặt , mấy cái chén rượu , chần chờ hỏi: “Nguyên liệu của mấy cái ly , chính là Huyết Linh Thạch Tủy?”
Lận Huyền Chi đuôi lông mày nhếch lên, cong môi lớp lụa trắng của nón lá, thầm nghĩ: Xem vẫn là hàng.
“ là Huyết Linh Thạch Tủy, hơn nữa phẩm chất nguyên vật liệu là thượng phẩm.” Lận Huyền Chi .
Lão bản Phùng vài phần hứng thú, cầm lấy một cái chén rượu nhỏ, đ.á.n.h giá : “Huyết Linh Thạch Tủy tuy rằng thường thấy, nhưng đa phần là phẩm chất hạ phẩm và trung phẩm. Một khối nguyên vật liệu thượng phẩm nhỏ như , thành cái ly đích xác thể bán giá một trăm kim, hai trăm kim chính là thách quá cao, hơn nữa, chén rượu của ngươi cũng đều là kiểu dáng bình thường nhất, ngay cả hoa văn cũng , ngươi nếu là lợi dụng rượu phàm nhân để hấp dẫn đến, e rằng là khéo thành vụng.”
Lận Huyền Chi nhàn nhạt : “Không bằng các hạ rót một ít rượu , nếm thử một phen tư vị.”
Lão bản Phùng ngạc nhiên, : “Thế nào, chẳng lẽ trong đó còn huyền cơ khác?”
Yến Thiên Ngân : “Đó là khẳng định, đại ca mới sẽ cố ý dùng rượu phàm để lòe thiên hạ, các ngươi uống lên sẽ , mua hại, mua mắc mưu, mua còn mua nữa!”
Miệng Yến Thiên Ngân quả thực lưu loát, lão bản Phùng chút buồn . Tiểu t.ử , đừng giọng cảm thấy thô ráp, thực tế chừng là một tay bán hàng giỏi. Còn vị đại ca bên cạnh , liền hợp với nơi đây… Muốn thật sự thể bán , phỏng chừng cũng là vận khí .
Lão bản Phùng cũng vài phần hứng thú, nhấc vại rượu lên, rót chén rượu một ly đầy. Kỹ thuật rót rượu của thập phần thành thạo, chén rượu chỉ lớn bằng một quả hạnh, miệng bình lớn hơn chén một chút, nhưng động tác của lão bản Phùng, một giọt rượu nào b.ắ.n ngoài.
Lão bản Phùng bưng chén rượu lên đặt mũi ngửi ngửi. Hắn đầu tiên là dùng môi dính một ít, đột nhiên khựng , cúi đầu rượu trong chén, ngay đó liền uống cạn một .
Lão bản Phùng ngây , đôi mắt càng mở to càng lớn, khi nuốt xuống cả một ngụm rượu, cả đều trấn trụ.
“Thế nào lão bản Phùng?”
“Cái gì tư vị ?”
“Này uống rượu phàm, là thể vấn đề gì đó !”
Mọi vây xem đều vô cùng chú ý tình huống bên , bọn họ nhịn xúm hỏi cảm giác của lão bản Phùng.
Lão bản Phùng Lận Huyền Chi, bưng lấy bình rượu liền trực tiếp hào sảng rót rượu miệng.
Mới rót một ngụm lớn, lão bản Phùng “Phụt một cái” liền phun rượu .
Lận Huyền Chi nhàn nhạt : “Lão bản Phùng, phẩm tư vị ?”
Lão bản Phùng nắm chặt cái chén rượu , thế mà luyến tiếc buông tay. Hắn nhịn hỏi: “Trong chén rượu của ngươi, đặt thêm thứ gì khác ?”
Lận Huyền Chi : “Tự nhiên là chút tài liệu đặc thù ở trong đó, bất quá đây là bí phương gia truyền, tuyệt đối truyền ngoài.”
Trên thực tế, đồ vật thì cũng tính là đặc thù, quan trọng là thủ pháp rèn đặc biệt của . Thủ pháp và khẩu quyết bất đồng, đồ vật luyện chế , thể là khác một trời một vực.