Căn cứ Tây Thành nghiên cứu t.h.u.ố.c thì tích cực, nhưng những trò lòe loẹt thì hăng hái.
Ôn Thiển tiếp tục bên cửa sổ xuống, còn Ôn Nhượng thì tựa góc tường, nhíu mày chằm chằm bức ảnh chụp bằng điện thoại, ngẩn trong ảnh.
Tuyền Lê
Anh thỉnh thoảng liếc Mặc Hàn hai cái, thể thấy, chuyện nghiêm túc với Mặc Hàn. chỉ cần ánh mắt Mặc Hàn chuyển qua, đầu , mặt lạnh lùng, vẻ để ý đến ai.
Ôn Thiển hiểu trai đang thẹn thùng chuyện gì. Cố Nhiên kinh nghiệm tình trường còn non, kinh nghiệm xã hội yếu, cũng hiểu rõ những chuyện tình cảm , chỉ nghĩ Ôn Nhượng đang giận, nên lặng lẽ chắn mặt , khiến thể bất kỳ giao tiếp ánh mắt nào với Mặc Hàn nữa.
Ôn Nhượng: “…” Nghe , cảm ơn .
Người lầu ngày càng đông, bận rộn một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng im lặng.
Ôn Thiển bệt xuống sàn, c.ắ.n hạt dưa xuống .
Xung quanh đấu trường dựng lên lưới thép kim cương, đó dòng điện cao thế. Cô tận mắt thấy một cẩn thận chạm , ngã xuống đất, cuối cùng kéo ngoài.
Không gian đấu trường lớn, hai trăm mét vuông. một điều Phó Tổng lừa, căn phòng mà Ôn Thiển và họ đang ở quả thực tầm nhất, thể rõ ngóc ngách bên trong đấu trường.
Ôn Thiển lấy từ gian mấy gói khoai tây chiên, thanh lươn, khô bò, nho rửa sạch, dưa hấu cắt, cùng với nước khoáng và nước ngọt, đất nhai rôm rốp, trông y hệt như dã ngoại.
Ôn Nhượng ảnh tương tư xong, chạy đến cạnh em gái. Cố Nhiên do dự một chút cũng xuống. Hai kẹp Ôn Thiển ở giữa, cho Mặc Hàn một chút cơ hội nào.
Mặc Hàn ghế sofa phía , ba và một con mèo xếp hàng ngay ngắn như búp bê Phúc , c.ắ.n hạt dưa, ăn cá khô, hề chút cảm giác căng thẳng nào khi đang ở trong hang ổ kẻ thù.
Nếu gõ cửa bên ngoài, Mặc Hàn nghi ngờ, bước tiếp theo của họ là lấy bài tú lơ khơ đ.á.n.h địa chủ .
Cửa kêu, Ôn Thiển tay nhanh như chớp. Mỗi tay một ném trai và Cố Nhiên gian, định bắt Tiểu Bạch thì thấy đối phương còn nhanh hơn cô, chạy nhà vệ sinh trốn .
Ôn Thiển: “…” Thành tinh ?
Mặc Hàn đến mở cửa hé một khe, để bên ngoài rõ vị trí của Ôn Thiển.
Người đến giao bữa ăn thấy cẩn thận như , hề ngạc nhiên.
Phó Tổng đặc biệt dặn dò, trưởng quan Mặc và phụ nữ cùng đang việc chính bên trong, bảo họ đừng ngoài lén.
Dù đối phương là trưởng quan của căn cứ Tân Thành, lỡ phát hiện thì khó xử, thể diện vẫn giữ.
Vì , họ chỉ nghĩ Mặc Hàn họ thấy bộ dạng phụ nữ bên trong, , phụ nữ đó bây giờ còn mặc quần áo.
Mặc Hàn thì mặc đồ chỉnh tề, ngay cả một cúc áo cũng cởi, đang chơi kiểu gì.
Hai tự biên tự diễn một hồi, với Mặc Hàn.
“Trưởng quan Mặc, chúng đến giao bữa ăn cho ngài.”
Nói xong, họ nhường sang một bên, để lộ bốn chiếc xe đẩy đựng thức ăn phía .
Mặc Hàn liếc , lạnh giọng: “Để đồ , hai thể .”
Hai gật đầu, ngoái .
Mặc Hàn lúc mới mở cửa, đẩy xe phòng. Ngay khoảnh khắc đóng cửa, hai đó hình như thấy tiếng mèo kêu truyền từ bên trong.
Họ , trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ca-nha-mang-theo-tram-ty-vat-tu-sat-xuyen-mat-the/chuong-103-choi-cung-du-doi-that-hoc-meo-keu-a.html.]
“Chơi cũng dữ dội thật, học mèo kêu ?”
“Mẹ nó! Đợi họ , căn phòng đó hành nữa! Lát nữa dọn dẹp!”
Hai c.h.ử.i rủa xa, Mặc Hàn khóa cửa phòng , Ôn Thiển lúc mới lôi Ôn Nhượng và Cố Nhiên .
Bốn chiếc xe đẩy đựng thức ăn, một xe là các món Tây như bít tết Wellington, gan ngỗng nấm truffle, súp kem ốc sên nấm, cá tuyết nghiền khoai tây, xúc xích Frankfurt, v.v.
Một xe là các món Nhật như sushi từ cá hồi, cá ngừ, lươn, bạch tuộc, v.v.
Một xe là các món Trung Quốc như cơm rang Dương Châu, Phật nhảy tường, vịt Bắc Kinh, canh đậu phụ đầu cá.
Và một xe là các món tráng miệng như trái cây cắt sẵn, cùng với rượu vang đỏ và nước ép trái cây tươi.
Những thứ , đối với khác thấy sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.
Mặc dù mạt thế mới chỉ hai tháng, nhưng vì thiên tai quá nghiêm trọng, cùng với tốc độ biến dị của zombie quá nhanh, dẫn đến tình trạng thiếu lương thực cũng nghiêm trọng.
Đừng là những món ăn tươi ngon, đầy màu sắc, hương vị , ngay cả một cái bánh bao mốc meo, bên ngoài cũng là hàng tranh giành, trái cây thì khỏi nghĩ.
Ôn Thiển thấy những thứ , đặc biệt là xe đồ ăn Nhật, lộ vẻ chê bai.
Nước biển ô nhiễm nghiêm trọng, họ kiếm hải sản ở ?
Ôn Thiển nhớ đến con bạch tuộc hai mươi mấy xúc tu và cá piranha mà cô thấy đây, dám tưởng tượng thế giới biển trở nên quái dị đến mức nào.
Trước đây lặn thể thấy san hô rực rỡ, sứa phát sáng thong dong. Bây giờ lặn, e rằng xuống nước cá piranha gặm chỉ còn một bộ xương.
Mấy chọn đông chọn tây ăn một chút, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm, lầu cũng vang lên tiếng chiêng trống.
Ôn Thiển thấy tiếng động vui vẻ đó, đang cảm thán giàu tổ chức sinh nhật quả nhiên náo nhiệt, thì giây tiếp theo, cô thấy zombie thả từ chiếc hộp bằng vật liệu đặc biệt.
Zombie với khuôn mặt trắng bệch, lưỡi thè dài cả mét. Sau khi tự do, chúng chạy loạn xạ trong lồng, miệng phát tiếng khúc khích.
Nhìn thế nào cũng giống một bộ phim kinh dị.
Ôn Thiển , “Không ngờ Phó Tổng khẩu vị còn khá nặng, để ăn xem cái , quả thực bắt cơm.”
Lời cô dứt, một chiếc hộp lớn khác cũng mở .
Ôn Thiển vốn nghĩ bên trong sẽ là một con zombie khác, hoặc dị thú, hoặc thì cũng là dị năng giả.
cô ngờ, bên trong là một đám bình thường sức trói gà.
Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, trong khoảnh khắc, tiếng kêu than t.h.ả.m thiết và tiếng chiêng trống kèn đám ma hòa quyện , tạo nên một sự quái dị thể diễn tả.
Nụ mặt Ôn Thiển biến mất, cô những đó chạy trốn khắp nơi, nhưng cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của con zombie nhỏ, cứ thế từng từng ăn thịt.
Trong đấu trường m.á.u chảy đầm đìa, xác thịt khắp nơi. Cách lớp kính, Ôn Thiển dường như ngửi thấy mùi m.á.u tanh từ bên .
Con zombie nhỏ ăn no một bữa, mặt lộ vẻ thỏa mãn, dựa lưới điện xoa xoa bụng . Lưới điện thể giật c.h.ế.t ngay lập tức đó, đối với nó bất kỳ tác dụng nào. Nó lăn một vòng đất, ngẩng đầu lên từng ô cửa sổ kính sát sàn phía đấu trường, trong mắt lộ sát ý hung ác.
Ôn Thiển lạnh thành tiếng, “Phó Tổng cái trò quả thực hoành tráng, còn tưởng tổ chức âm thọ cho , mới bày cái thứ quỷ quái .”