Trọng sinh bị đổi hôn, không gả thế tử gả thợ săn - Chương 86: Đề nghị ---
Cập nhật lúc: 2025-08-17 03:48:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe lời Đinh Hương , đều ngẩn .
“Cái …” Lương quản sự nhíu mày, tỏ vẻ hiểu về phương án Đinh Hương đề xuất.
Tần Nhược Tuyết cũng vẻ mặt đồng tình, “Ý nghĩ của ngươi quả thật quá ngây thơ , ai chẳng vũ cơ phận thấp hèn, để các nàng mặc y phục của Ti Silâu mẫu, chỉ hạ thấp đẳng cấp của Ti Silâu, mà còn hạ thấp đẳng cấp của y phục. Như , quý nữ nhà nào còn đến đây mua y phục nữa.”
Đinh Hương nhất thời cứng họng, nàng chỉ là biểu đạt suy nghĩ thật trong lòng , quên mất ở chốn kinh thành , những tiểu thư quyền quý coi trọng giai cấp và phận đến mức nào.
Tô Nhan cảm thấy ý tưởng mới mẻ, bảo Đinh Hương tiếp tục .
Đinh Hương lấy chút tự tin, tiếp tục : “Ta chỉ là cảm thấy ở kinh thành , chỉ các tiểu thư quyền quý mới cần mua y phục.
Bách tính bình thường cũng hướng về những bộ y phục tinh xảo, hoa lệ.
Chỉ là hiện nay trong kinh thành quá nhiều tiệm may sẵn và tú lâu, thủ đoạn cạnh tranh cũng liên tục xuất hiện.
Vũ cơ của chúng mặc những trang phục tinh xảo biểu diễn, một là để thu hút khách hàng, hai là thể trực quan hơn cho khách hàng thấy hiệu quả khi mặc y phục lên .”
Tần Nhược Tuyết vẫn vẻ mặt khinh thường, Tô Nhan cảm thấy đề nghị của Đinh Hương lẽ thể thử một .
“Còn nữa.”
Đinh Hương tiếp tục : “Còn nhiều đối tượng đặc biệt, vì những lý do đặc biệt mà khó mua y phục phù hợp. Vì , nếu chúng thể đáp ứng tối đa nhu cầu của những đối tượng đặc biệt , con đường kinh doanh sẽ mở rộng nhiều.”
“Đối tượng đặc biệt?”
Đinh Hương gật đầu, “Ngoài những khác biệt thông thường như cao, thấp, mập, ốm, còn một nhóm đối tượng đặc biệt hơn nữa – phụ nữ mang thai.
Các nàng theo thời gian thai kỳ, bụng dần lớn lên, những đổi nghi ngờ gì mang cho các nàng nhiều bất tiện và phiền toái.
Nếu mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh giá, những lớp y phục dày cộm chồng chất lên , nghi ngờ gì càng tăng thêm gánh nặng cho các nàng .
Nếu chúng thể thiết kế những bộ y phục mềm mại, rộng rãi, nhẹ nhàng mà mất vẻ , doanh nhất định sẽ tồi.”
Tô Nhan xong, ánh mắt dừng Đinh Hương, lộ một tia tán thưởng. Nàng khẽ : “Ừm, đề nghị của ngươi quả là kiến giải sâu sắc, đáng để thử. Từ hôm nay trở , ngươi cứ ở Ti Silâu , chuyên trách quản lý việc vũ khúc và trình diễn trang phục của các vũ cơ.”
Đinh Hương , vẻ mặt lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng : “Đa tạ phu nhân thưởng thức, Đinh Hương tất sẽ dốc hết sức , phụ lòng kỳ vọng của phu nhân!”
Tô Nhan mỉm gật đầu, vẻ mặt hài lòng. Nàng thầm nghĩ, Đinh Hương cũng xem như là một tài năng thể rèn giũa, nếu thể bồi dưỡng thật một phen, lẽ còn thể trở thành trợ thủ đắc lực của .
Sau đó nàng với Lương quản sự: “Đề nghị về trang phục bà bầu mà Đinh Hương , hãy giữ và thúc trọng thiết kế theo hướng .”
“Vâng, phu nhân.”
Thị sát xong, Tô Nhan để Đinh Hương ở Ti Silâu cùng Lương quản sự quản lý tú lâu.
Nàng dặn dò một việc xong liền khỏi tú lâu, chuẩn về phủ.
Tần Nhược Tuyết theo nàng ngoài, Tô Nhan lên mã xa, nàng cũng theo đó mà lên mã xa của Tô Nhan.
Trên mã xa, Tần Nhược Tuyết hỏi Tô Nhan: “Người cứ thế chấp nhận đề nghị của một hạ nhân, quá vội vàng ?”
Tô Nhan nàng , nhướng mày mỉm , “Tần tiểu thư đây là sợ lừa gạt?”
Tần Nhược Tuyết bĩu môi, “Hừ, chỉ là lòng nhắc nhở ngươi.”
“Vậy thì đa tạ lời nhắc nhở lòng của Tần tiểu thư, trong lòng tự tính toán.”
Mở tiệm ăn, giữ vững nền tảng cố hữu tuy quan trọng, nhưng cũng cần sáng tạo đột phá.
Dù thì thị trường hiện nay cạnh tranh khốc liệt dị thường, nếu chỉ một mực giữ vững lối cũ, đổi mới, tiến kịp thời đại, thì sớm muộn cũng sẽ đối thủ khác vượt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-bi-doi-hon-khong-ga-the-tu-ga-tho-san/chuong-86-de-nghi.html.]
Chỉ ngừng khai thác sáng tạo, hăng hái tiến lên, mới thể tạo dựng chỗ trong cuộc cạnh tranh thị trường khốc liệt.
Nghe , Tần Nhược Tuyết bĩu môi, gì nữa.
Nàng hiểu việc kinh doanh, cũng cần hiểu, dù Tần Quốc Công chỉ nàng là độc nữ, mỗi tháng nàng đều bạc tiêu hết.
Khi mã xa ngang qua Đông phố, trùng hợp gặp đội tang lễ của Tiêu gia đang tiễn biệt Tiêu phu nhân.
Người đường thấy đều vội vàng tránh sang hai bên đường. Bạch Lộ đang điều khiển xe phía cũng đưa mã xa đến chỗ hẻm nhỏ bên cạnh dừng , nhường cho đội tang lễ .
Tần Nhược Tuyết vén nửa tấm rèm ngoài.
Trong hàng dài đội ngũ, Tiêu Hoài An vận một bộ hiếu y màu trắng, mặt đầy vẻ đau buồn và bi thương, bước chân nặng nề mà chậm rãi ở phía nhất.
Mỗi một bước chân đều như gánh vác nỗi buồn vô tận, khiến khỏi xúc động.
“Ê, đây chẳng Tiêu gia thế tử Tiêu đô đốc ? Tiêu gia đây là ai qua đời ?”
“Nghe là Tiêu phu nhân qua đời .”
“Tiêu phu nhân? Sao thể như , hai hôm chẳng còn Xương Bình Bá phủ tham dự yến tiệc , đột nhiên qua đời?”
“Ai mà , Tiêu gia cũng tiết lộ tin tức gì, lẽ là bệnh mất .”
Người qua đường suy đoán, cảm thán Tiêu Hoài An thật đáng thương.
Cha tàn phế nương qua đời, thê tử cũng mới mất cách đây lâu, giờ đây Tiêu Hoài An trở thành trụ cột trong nhà, gánh nặng vai thể là vô cùng nặng.
Qua khe hở, Tô Nhan thấy Tiêu Hoài An lướt qua các nàng.
Ánh mắt trống rỗng, tựa như một cái xác hồn rút cạn linh hồn.
Thu hồi tầm mắt, Tô Nhan cụp mi mắt xuống, mặt cảm xúc với Bạch Lộ: “Đi thôi.”
Xe ngựa tiếp tục , một đường trở về Tướng quân phủ.
Tần Nhược Tuyết xuống xe ngựa vẫn ý định về nhà, theo Tô Nhan Tướng quân phủ.
Cho đến khi tới Lưu Ly viện, Tô Nhan mới đầu , kìm với nàng: “Tần tiểu thư, nàng ngoài lâu như , Tần Quốc công hẳn là lo lắng lắm, vì sự an của nàng, nàng vẫn nên về sớm thì hơn.”
Tần Nhược Tuyết vươn cổ trong phòng, thấy bóng dáng Lâm Triệt, hẳn là vẫn về.
Nàng khẽ ho khan hai tiếng, : “Hôm nay vốn tìm biểu ca chỉ điểm vài chiêu thức, nếu về thì sẽ đợi ở phủ.”
Tô Nhan thấu chút tâm tư nhỏ nhen của nàng, cũng lười vạch trần.
Dù Lâm Triệt hứng thú với nàng, chỉ là nàng đơn phương mà thôi.
Tô Nhan lên tiếng, nhưng Trân Châu và Hổ Phách phía nàng nhịn , Trân Châu tính tình thẳng thắn, trực tiếp giọng mỉa mai với Tần Nhược Tuyết: “Ai rốt cuộc là thỉnh giáo, là gặp tướng quân…”
“Trân Châu, chớ càn!” Tô Nhan đầu liếc nàng một cái.
Ánh mắt Tần Nhược Tuyết sắc bén b.ắ.n về phía Trân Châu, “Nha ngươi thật phép tắc, chủ tử chuyện phận ngươi chen lời ?”
Sau đó, nàng lạnh Tô Nhan, “Biểu tẩu, nếu tẩu quản giáo nổi nha , chi bằng để tẩu quản giáo thì ?”
Tô Nhan thẳng nàng , một bộ dáng sợ sự tình gì mà : “Không dám phiền Tần tiểu thư, nha của tự sẽ quản giáo. Phu quân gần đây quân vụ bề bộn nên về muộn, Tần tiểu thư là khuê các nữ tử, về muộn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, thứ tiễn.”
Thấy Tô Nhan đích hạ lệnh đuổi khách, Tần Nhược Tuyết cũng tiện ở lì đây. Nàng hừ lạnh một tiếng dẫn nha của rời khỏi Tướng quân phủ.
---