Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 150: Dâng mình tới cửa (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:54:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

“Cho dù ngài là trưởng bối của ta, cũng đừng quên ngài chỉ là một di nương, trong phủ Thừa tướng, cùng lắm ngươi cũng chỉ tính là nửa chủ tử. Ta đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, ngài cũng dám trực tiếp gọi tên húy của ta, như thế là không phân tôn ti!”

Ở Đại Chu, đích thứ phân biệt rõ ràng, trong cùng một phủ, ngay cả con ruột do di nương sinh ra cũng không được trực tiếp gọi tên, đều phải gọi là tiểu thư và thiếu gia.

Ngày thường, trong tướng phủ, Thu di nương được sủng ái, gọi thẳng tên Hạ Trì Uyển cũng thôi đi. Nhưng hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy, quả thực là đã vượt quá quy củ.

“Giữa thanh thiên bạch nhật, ngài khóc lóc sướt mướt, không chỉ mất hết mặt mũi của tướng phủ, mà ngay cả thể diện của Đại tướng quân phủ cũng bị ngươi vứt sạch rồi.”

Có di nương nhà quan to quyền quý nào mà lại chạy ra giữa đường khóc lóc trước mặt dân chúng thế này, còn đâu là hai chữ đoan trang nữa.

“Thôi cũng được, dù sao khi còn ở Đại tướng quân phủ, ngài chỉ là một thứ nữ, thái di nương đã không dạy dỗ ngài tử tế.”

Hạ Trì Uyển khẽ thở dài, rồi lắc đầu bất đắc dĩ, như thể Thu di nương đã hỏng đến mức không thể cứu vãn nổi nữa.

Ở kinh thành, dưới chân thiên tử, ngay cả dân thường cũng hiểu quy củ hơn người ở nơi khác.

Vậy nên, khi Hạ Trì Uyển nói vậy, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Thu di nương lập tức thay đổi.

Thu di nương xuất thân từ Đại tướng quân phủ, không ít người biết chuyện này.

Quả nhiên chỉ là thứ xuất, chẳng có chút cốt cách nào, chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt.

Không ít thư sinh than thở, Hạ Thừa tướng thật là bất hạnh.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Núi không có hổ, khỉ làm vua.

Nếu phủ Thừa tướng có chủ mẫu, làm gì tới lượt Thu di nương không ra chủ tử này đến tận cửa đòi Hạ tiểu thư trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-150-dang-minh-toi-cua-2.html.]

Một phen "dạy bảo" của Hạ Trì Uyển khiến sắc mặt Thu di nương tái xanh.

Thân phận thứ xuất chính là nhược điểm chí mạng của Thu di nương và Hạ Phù Dung.

Bị Hạ Trì Uyển chỉ thẳng mặt mà nói bà ta là thứ nữ, lại nói địa vị của di nương chỉ là nửa chủ tử, kì thật chẳng hơn gì nô tỳ bao nhiêu, ngay trước mặt đám dân đen này.

Dù Thu di nương tâm cơ có sâu bao nhiêu, lúc này cũng không giấu nổi oán hận.

“Là thiếp thân lỗ mãng, hôm trước, tướng gia đã đích thân đến đón tiểu thư trở về, nhưng tiểu thư không cùng tướng gia hồi phủ, thiếp thân nghĩ tiểu thư không muốn về phủ.”

Thu di nương cắn răng, chỉ có thể cúi thấp đầu trước mặt Hạ Trì Uyển.

“Là thiếp thân suy nghĩ thiển cận, tưởng rằng tiểu thư sợ bị liên lụy bởi chuyện của Đại thiếu gia nên mới không muốn cùng tướng gia hồi phủ. Tiểu thư cũng là người của phủ Thừa tướng, vinh nhục cùng chung, thiếp thân sao có thể hiểu lầm tiểu thư là vì muốn tránh họa mà tới Đại tướng quân phủ. Tin rằng tiểu thư biết tướng gia bệnh nặng, nhất định sẽ cùng thiếp thân hồi phủ.”

Hôm nay Thu di nương đến đây, mục đích duy nhất chính là đón Hạ Trì Uyển về tướng phủ.

Nghe Thu di nương nói câu “vinh nhục cùng chung”, ép nàng quay về, Hạ Trì Uyển cảm thấy thật buồn cười.

Thu di nương nói nghe thì hay, nhưng việc làm thì đã lộ rõ, dường như Thu di nương cũng tính tới chuyện để Hạ Tử Hiên đến Đại tướng quân phủ tránh nạn.

Người ngoài cuộc luôn nói lý, bên nào cũng có lý.

Những người dân vây xem đều nhìn Hạ Trì Uyển, muốn xem nàng có thật sự giống như Thu di nương nói, vào thời khắc mấu chốt của tướng phủ, lại bỏ đi mà chạy tới Đại tướng quân phủ tránh nạn.

“Tiểu thư.”

Lúc này, Thạch Tâm đã giúp Hạ Trì Uyển thu dọn xong hành lý, cầm một tay nải nhỏ đi ra.

“Thu di nương, phụ thân bệnh nặng, thật ra ngài chỉ cần cho người đến nhắn một câu, ta đã tự mình quay về rồi.”

Nhìn Thu di nương, Hạ Trì Uyển chỉ biết lắc đầu.

“Ngài hao tâm tổn trí như vậy, chẳng qua là muốn cứu Đại đệ, có phải không?”

Loading...