Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 91: Khích lệ học sinh bình tĩnh, trầm ổn

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:45:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện thì thành vấn đề.” Trái tim treo ngược của Lý Duy Nhất rốt cuộc cũng yên vị trong bụng, “ còn tưởng bắt chúng bao luôn tiền điện nữa.”

Tần Song Song ông lão vẻ bủn xỉn mà buồn : “Nếu thật bao tiền điện thì chút tiền thuê đổ hết cũng đủ.”

Khổng Thiếu Khanh to: “Ha ha ha! Cô cũng . Cô Tần! Cô thuê chỗ đó ? Thật sự định dọn bày sạp hàng ?”

“Không thì ?” Tần Song Song bất đắc dĩ liếc Khổng Thiếu Khanh, “Anh cũng là giáo viên đại diện thôi, chứng chỉ sư phạm vẫn thi đậu, liệu thi đậu còn là vấn đề. Hôm nay Hải Thành dự thi, nếu giành giải thưởng, thể sẽ mất việc dạy đại diện. để bản rơi thế động, tự giữ một con đường lui. Thuê khu đất trống cổng trường, bày sạp bán cái gì chả . Sạp hàng ngoài trời thật sự bất tiện, bỏ tiền xây lên, mưa gió cũng sợ.”

Họ đang chuyện, những học sinh còn đều im lặng lắng .

Đặc biệt là năm học sinh cấp ba, liếc , thì thầm trao đổi.

“Chúng nhất định cố gắng thể hiện, thể để cô Tần rời , cô dạy tiếng Anh .”

, tiết tiếng Anh của cô Tần là tiết học thích nhất, ngày nào cũng mong đến tiết của cô . Nếu cô thật sự rời , điểm tiếng Anh của chắc chắn sẽ tụt dốc phanh.”

“Vì đó! Chúng thi thật , nhất định giành giải, như cô Tần sẽ rời nữa.”

“Mỗi chúng hãy tự nhẩm trong đầu những thứ cần diễn thuyết thật kỹ, cố gắng khi đến nơi thể nhanh chóng bắt nhịp. Còn nữa, hãy nhớ lời cô Tần, khi lên sân khấu đừng căng thẳng, cứ coi như những là những khúc gỗ.”

, cô Tần dặn, đừng coi đây là một cuộc thi, hãy coi như đang luyện tập bình thường.”

Năm đồng loạt gật đầu, đó về phía chỗ phía của Tần Song Song.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, một giáo viên như , họ nhất định tìm cách giữ . Dù cô chỉ là giáo viên đại diện, nhưng phương pháp giảng dạy của cô là tất cả giáo viên trong trường ai sánh bằng.

Tiết học của cô sinh động thú vị, bao giờ phân biệt đối xử giữa học sinh giỏi và học sinh kém, đối với mỗi học sinh, cô đều nở nụ đón chào. Cô mượn ưu điểm của họ để khích lệ, bao giờ bêu họ đám đông.

Thành thật mà , ngay cả cha họ cũng từng đối xử với họ như . Trong lòng họ, cô Tần còn tôn trọng họ hơn cả cha .

Học sinh thời điểm suy nghĩ đơn thuần, chỉ cần thể đối thoại bình đẳng với họ, tôn trọng họ một cách bình đẳng, là thể nhận sự bảo vệ từ họ.

Giáo viên tôn trọng họ một thước, họ thể tôn trọng giáo viên một trượng.

Khi lên lớp, Tần Song Song bao giờ kỳ thị học sinh, mỗi đều cảnh riêng, giỏi học sách vở nghĩa là ngu ngốc, lẽ điều họ giỏi là học hành, mà là thứ khác.

Chỉ cần cho họ đủ cơ hội, họ thể vùng vẫy thăng tiến.

Chính vì cô suy nghĩ như , và cũng đối xử bình đẳng với từng học sinh, nên học sinh mới coi cô là đáng tôn trọng.

Suốt dọc đường , chẳng mấy chốc đến Hải Thành, Lý Duy Nhất dẫn xuống xe ở gần khu văn hóa.

Sau đó bộ đến cửa nhà văn hóa, lúc gần 9 giờ 30.

Vân Vũ

Lý Duy Nhất dẫn địa điểm thi, phần thi chính thức vẫn bắt đầu, đang trong phần phát biểu của lãnh đạo giờ thi.

Tần Song Song đàn ông hói đầu, thấp béo tầm bốn năm mươi tuổi là ai, chỉ liếc qua loa, tìm chỗ xuống.

Lý Duy Nhất tìm ban tổ chức cuộc thi, vẫn bốc thăm, sẽ bốc thứ tự biểu diễn thứ mấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-91-khich-le-hoc-sinh-binh-tinh-tram-on.html.]

Nhìn quanh khán phòng, vẫn còn vài trường bạn đến, sẽ cùng bốc thăm tại chỗ, Lý Duy Nhất thể bốc .

Ông một bên chờ đợi, cùng chờ bốc thăm còn hiệu trưởng của sáu trường trung học ở Hải Thành, tụ tập trò chuyện.

Họ là trong thành phố, đến sớm, những còn đều từ nơi khác đến, nên sẽ đến muộn hơn.

Cuộc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh họ, Lý Duy Nhất một bên, ông vốn hiếu chiến, và luôn mức độ hiện diện cực kỳ thấp.

lúc đó, hiệu trưởng trường Trung học 6 buông tha ông: “Hiệu trưởng Lý! Sao trường các còn chuẩn cả giày dép quần áo đồng phục cho học sinh ? Định mang chuông đ.ấ.m xứ ?”

Hiệu trưởng trường Trung học 2 đầy ẩn ý: “Hiệu trưởng Lý! Thi đấu xem trang phục , chủ yếu vẫn dựa thực lực.”

Hiệu trưởng trường Trung học 5: “Giáo viên tiếng Anh cấp ba của trường các chuyển đến trường Trung học 3 , tìm giáo viên mới ?”

Lý Duy Nhất gật đầu: “Đã tìm , chính là cô Tần Song Song, giáo viên cùng hôm nay.”

Hiệu trưởng trường Trung học 3 thắc mắc: “Không Sở Giáo d.ụ.c cấp giáo viên tiếng Anh mới cho trường các mà! Anh tìm từ ?”

Chưa đợi Lý Duy Nhất trả lời, hiệu trưởng trường Trung học 1 vui: “Các thật là nhàm chán, mấy chuyện vớ vẩn ý nghĩa gì? Quản tìm giáo viên từ , liên quan gì đến các chứ? Hôm nay quan trọng nhất là thi thành tích, ít lãnh đạo doanh nghiệp đến hiện trường, còn cả lãnh đạo nhóm thu hút đầu tư nữa.”

Nghe ông nhắc nhở như , tất cả hiệu trưởng các trường trung học ở Hải Thành đều vây quanh hiệu trưởng trường 1 để dò hỏi tình hình, ai còn phiền Lý Duy Nhất nữa.

Hiệu trưởng trường Trung học 4 với Lý Duy Nhất coi như là quen cũ, trường 4 trong sáu trường trung học ở Hải Thành là trường xếp hạng chót. Các hiệu trưởng trường trung học khác đều coi thường ông , ít khi chủ động bắt chuyện.

Ông cũng thích cùng họ 'một giuộc', ngược thích tụ tập trò chuyện với Lý Duy Nhất.

Chưa chuyện bao lâu, hiệu trưởng các trường khác lượt đến, thời hạn cuối cùng là 9 giờ 45, nếu đến thì mặc nhiên coi như biểu diễn cuối cùng.

Sáu trường trung học của Hải Thành cộng thêm tám trường trung học lân cận, tổng cộng mười bốn trường, cùng tham gia bốc thăm, Lý Duy Nhất bốc thứ tự lên sân khấu là 9.

Khổng Thiếu Khanh con đó, hài lòng: “Số 9 , thể để học sinh quan sát, học hỏi nhiều hơn, như khi đến lượt chúng lên sân khấu sẽ sợ nữa.”

Tần Song Song đầu các học sinh, : “Sợ hãi? Làm gì chuyện đó. Người cũng là , chúng cũng là , sợ? Thi đấu gì đáng sợ, chẳng khác gì luyện tập lớp bình thường. tin tưởng các em, các em nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi. Quan trọng hơn là sự bình tĩnh, bất kể gặp chuyện gì, giữ cái đầu lạnh, hoang mang vội vã, vững vàng từng bước, mới thể phát huy vượt mức năng lực của bản .”

Những nữ sinh vốn rụt rè, khi lời Tần Song Song, cảm thấy lý.

Họ sợ, họ chỉ đến đây để luyện tập, để thi đấu.

Lý Duy Nhất cũng khích lệ học sinh: “Hãy lời cô Tần, chúng đến đây thi thố thật , yêu cầu đạt giải, chỉ cần phát huy mức độ bình thường như khi luyện tập là .”

Khổng Thiếu Khanh kinh ngạc liếc Tần Song Song, đó lập tức nghĩ tới hai chữ "sợ hãi" mà cô vô tình thốt lúc nãy, gây sự hoang mang trong tâm lý học sinh.

Qua một hồi khuyên giải của Tần Song Song, tâm trạng của học sinh dịu xuống, còn hoảng sợ như nữa.

Cô vội vàng với mấy nữ sinh cấp hai: “ , khi lên sân khấu đừng coi đây là nơi thi đấu, chúng chỉ đến đây để luyện tập thôi. Ở trường thường thế nào, hôm nay cứ như .”

 

Loading...