Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 85: Trên khuôn mặt ai nấy đều hớn hở tươi cười
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:41:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi trưa, học sinh trong trường tan học, thấy cổng trường bày nhiều sạp hàng bán đồ, đứa nào cũng thấy tò mò, đều vây xem.
Các quân tẩu cũng bọn chúng sẽ mua, chỉ xem cho vui, con phố bày sạp ít.
Hai cô con gái của Trần Hương Muội cũng chạy xem, thấy , vô cùng phấn khích, cùng lúc cất tiếng: "Mẹ! Mẹ về ?"
Trần Hương Muội gật đầu: "Ừ! Ở nhà thứ vẫn chứ?"
Con gái lớn trả lời: "Đều cả, chỉ là lo cho thôi."
Hai cô con gái hai bên Trần Hương Muội, vô cùng quyến luyến.
Trần Hương Muội thấy , trong lòng thấy ấm áp, từ giờ trở cô kiếm tiền, con cái chỉ cần chịu học hành, dù vất vả mệt nhọc thế nào cô cũng thấy đáng.
Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ con em đang học trong trường đều kéo đến, kể cả những đứa tin tới cũng khác gọi tới.
Bọn chúng đều sống trong cùng một khu biệt thự quân đội, sáng nào cũng cùng học, chiều tan học cùng về nhà, quan hệ .
Nếu Tần Song Song tiết sáng hoặc tiết tối, cô thể gặp chúng.
Nghe các tẩu tẩu bày sạp ở ngoài, cô cũng chạy xem, về cơ bản mỗi buổi trưa cô đều ăn cơm tại căn tin của trường. Một cô dạy tiếng Anh cho bộ khối trung học phổ thông, cả sáng lẫn chiều đều tiết, rời cũng khó.
Trông thấy cô tới, Lưu Thục Anh và các quân tẩu khác nhiệt tình chào đón, đặc biệt là Trần Hương Muội, len của cô bán nhanh, nhập hai mươi cân len, chỉ một buổi sáng bán hơn mười cân.
Giá nhập len là ba tệ rưỡi một cân, cô bán sáu tệ một cân, lãi hai tệ rưỡi, bán mười cân là lãi hai mươi lăm tệ. Trước giờ cô từng , hóa tìm đúng hướng , kiếm tiền dễ dàng đến thế.
Hôm qua là đầu lấy hàng, dám lấy nhiều, chỉ lấy một ít về bán thử, nếu , cô còn định tìm việc buộc chổi.
Xem tình hình hôm nay, từ giờ trở cô cần buộc chổi nữa, cứ bán len là . Dù một ngày chỉ bán hai cân, cũng kiếm lời năm tệ.
Đồ nhựa của Giả Viên Viên cũng bán khá , dù nhớ rõ giá nhập của từng món, nhưng đại khái vẫn nhớ, món nào cũng lời, chỉ là nhiều ít mà thôi.
Quần áo trẻ em của Phùng Tinh Tinh bán chậm một chút, nhưng lúc học sinh tan trường buổi trưa, những món như bờm tóc, dây buộc tóc bán khá chạy. Lúc cô đang bận bán hàng, đến cả chuyện với Tần Song Song cũng thời gian.
Giày dép của Khâu Mỹ Cầm cũng bán khá , cô nhập giày Giải Phóng, giày thể thao học sinh màu trắng, chính là loại vải bố trắng đế cao su.
Tần Song Song liếc , mắt sáng lên, nếu các học sinh thi đấu mà mỗi một đôi giày trắng như , thì trang phục thể thống nhất .
Vân Vũ
"Tẩu tẩu họ Khâu! Đôi giày bán thế nào?"
Khâu Mỹ Cầm hạ giọng với cô: "Nhập về là bốn tệ một đôi, chị bán bảy tệ, lãi ba tệ. Tiểu Tần! Nếu em , chị tính cho em giá nhập."
Tần Song Song lắc đầu: "Không em , mà là trường em mười hai học sinh Hải Thành dự thi tiếng Anh dịp Tết Nguyên Đán.
Hiệu trưởng sẽ chuẩn quần áo, nhưng chuẩn giày, em sẽ với các em học sinh, bảo chúng đến mua giày thể thao trắng của chị, chỉ là sẽ bao nhiêu mua."
Trần Hương Muội lập tức tiếp lời: "Con gái lớn của chị dự thi, chị lấy một đôi."
Khâu Mỹ Cầm mặt mày hớn hở: "Tiểu Tần! Em đang kéo khách cho chị đấy hả? Ở đây chị chỉ năm đôi giày trắng, ngày mai chị nhập, sẽ nhập thêm, bất kể chúng mua , chuẩn sẵn chắc chắn sai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-85-tren-khuon-mat-ai-nay-deu-hon-ho-tuoi-cuoi.html.]
Tần Song Song : "Chị , nhỡ cả mười hai em đều mua, chị thể là hết hàng. Không mua cũng , giày dép sợ ẩm mốc, thể bán đến mùa hè năm cơ."
" ." Giả Viên Viên len , thì thầm với cô, "Tiểu Tần! Hôm qua bọn chị Hải Thành lấy hàng về muộn kịp về, mấy ở chung một phòng, chen chúc ngủ với , thật là thú vị."
Sạp hàng của Liễu Diệp Nhi việc gì, cũng tham gia câu chuyện: "Lần đầu đến Hải Thành, sợ phát khiếp, may mà cùng Lư tẩu tẩu, cô thông minh hơn tất cả bọn , nếu một , e rằng đến đường về nhà cũng tìm thấy."
Khâu Mỹ Cầm to: "Ha ha ha! Cô còn , nếu một , cũng dám ."
Liễu Diệp Nhi hỏi Tần Song Song: "Tiểu Tần! Em xem, sạp vải của chị nên bày cho ngay ngắn chỉnh tề ? Cứ cuộn tròn như thế lộn xộn ?"
Tần Song Song tùy ý liếc , đưa ý kiến cho cô: "Nếu ở nhà xe cút kít thì buộc một cây sào ngang lên xe, cao một mét, kéo một ít vải , phủ lên sào.
Làm khi thả xuống sẽ để rõ màu sắc, hoa văn và độ rủ của vải."
"Độ rủ?" Liễu Diệp Nhi bối rối, "Độ rủ là cái gì?"
Tần Song Song kéo một cuộn vải , đặt ở vị trí ngang eo, để tấm vải rủ xuống: "Chị xem, loại vải thích hợp may quần, độ rủ khá . May quần sẽ phẳng phiu, dáng, , còn như cuộn vải chị nhập thì độ rủ, thích hợp may áo khoác ngoài."
Nghe cô , chỉ Liễu Diệp Nhi hiểu, ngay cả các quân tẩu bên cạnh cũng đều nhận .
"Trời ơi! Tiểu Tần, bộ não của em rốt cuộc cấu tạo thế nào? Hiểu thật nhiều, vẫn là học thức giỏi giang, cái gì cũng . Giá như em đến khu gia binh nhà sớm hơn thì , thì bọn chị cũng sớm bày sạp kiếm tiền."
"Liễu tẩu tẩu! Sau chị bán vải cứ với như , học một chiêu, xem vải hóa còn thể xem như thế."
"Chúng gì hiểu cứ hỏi Tiểu Tần, từ giờ đều ở trong thị trấn, tìm cô hỏi gì đó cũng tiện."
Mọi vui vẻ, ai nấy đều tâm trạng vui vẻ, thật sự là hôm nay khai trương kiếm tiền, khuôn mặt ai nấy đều hớn hở tươi .
Lư Hiểu Trân một trở về đơn vị , cô bày sạp. Từ Ái Hoa trông thấy tấm vải và vài thứ linh tinh tay cô, phía thấy một bóng , vô cùng kinh ngạc.
Làm lớn chuyện hỏi: "Lư tẩu tẩu! Sao chỉ một chị về thôi? Chẳng lẽ Khâu tẩu tẩu và mấy thật sự lạc ?"
Ánh mắt của mấy vị tẩu tẩu đang cùng Từ Ái Hoa đều đổ dồn lên mặt Lư Hiểu Trân, thấy thần sắc cô bình tĩnh, lập tức cảm thấy Từ Ái Hoa đoán sai .
Nếu mấy vị tẩu tẩu thật sự xảy chuyện, Lư Hiểu Trân còn thể bình tĩnh như gì ? Sớm lóc .
Lư Hiểu Trân nhíu mày liếc Từ Ái Hoa, giọng điệu mềm cứng: "Từ tẩu tẩu! Chị chuyện qua não ? Bọn chị Hải Thành nhập một ít hàng, liên quan đến chuyện lạc?
Khâu tẩu tẩu bọn họ đang bày sạp trong thị trấn, vội về, theo chị nghĩ là lạc? Người đang kiếm tiền vui vẻ lắm.
Có thời gian đó, chi bằng suy nghĩ kỹ xem bản nên gì ? Mọi đều tìm hướng cho , chỉ chị ngày ngày ở nhà lo lắng chuyện bao đồng, nhàn rỗi phát sốt, thấy chán ?"
Từ Ái Hoa cũng xuất nông thôn, đây từng một thời gian trong căn tin đơn vị, quá đần, lời nhiều, khiến căn tin mất đoàn kết, đuổi việc.
Hồi còn công nhân tạm thời trong căn tin, từng kiêu ngạo đến mức nào, ai cũng thấy mắt, lúc nào cũng thích mỉa mai, châm chọc khác.