Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 81: Không Kịp Chuyến Xe Cuối Cùng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:41:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy thì xem bản lĩnh của em thế nào .” Lô Hiểu Trân cô , “Đường tìm cho em , thể , bao xa, xem năng lực của em. Chẳng lẽ bắt Tiểu Tần dìu em từng bước ?”
“ , Tiểu Tần mà, cô cũng là kiến thức, tầm , ở Hải Thành chợ đầu mối, bảo chúng đến xem, tìm một con đường để . Chúng ở trong quân đội bao nhiêu năm nay, cũng ai nhắc đến chuyện .”
“Phải , đồng chí Trần thường xuyên đến Hải Thành, bao giờ cô ? Không lẽ cô cũng ?”
“Cũng thể lắm, cô vốn dĩ mắt cao hơn đầu, căn bản khinh thường mấy chuyện buôn bán nhỏ lẻ .”
“Về chúng ngoài bày hàng, đừng cô xúi giục nữa. Tối hôm qua cô xúi chúng tìm Tiểu Tần đồng chí, rõ ràng là mượn tay chúng để nhục cô mà.”
“ , nếu Tiểu Tần đồng chí nghĩ biện pháp gì cho chúng , thì với những lời xúi giục của cô sáng nay, lòng ai mà chẳng chút ý nghĩ. Cô ưa Tiểu Tần đồng chí, bảo chúng khó , nghĩ thấy cũng sợ.”
“Về chúng cứ an phận ăn, đừng cô nhảm nữa. Kiếm tiền mới là chân lý, ai gì cũng mặc kệ, họ cho chúng tiền.”
“ , danh tiếng cá thể hộ là thật, nhưng chỉ cần kiếm tiền, phạm pháp, chẳng sợ gì cả.”
Ăn xong bánh bao, mấy bọn họ bắt đầu chia nhập hàng, hẹn đợi ở cổng chợ đầu mối.
Đồ của Lô Hiểu Trân mua xong, Khâu Mỹ Cầm lôi cửa hàng bán vải, bắt cô giúp chọn vải. Những khác đều ý kiến, mỗi tự nhập mặt hàng định bán.
Người ăn thời kỳ đa phần đều khá thật thà, chủ cửa hàng bán sỉ cũng tráo trở gía cả, các quân tẩu cũng trả giá, bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.
Thấy họ mang theo túi để đựng hàng, ông chủ hào phóng đưa cho họ mấy cái, dặn nhập hàng cứ tìm ông .
Tất bật mấy tiếng đồng hồ, xế chiều mà hàng hóa của vẫn nhập xong. Các quân tẩu tuy sốt ruột, nhưng cũng đành chịu. Hàng tới, đang bốc dỡ, thể bỏ ngang mà chạy về chứ.
Đợi đến khi tất cả đều nhập xong hàng, tụ tập với thì mặt trời lặn . May mà chợ đầu mối xe buýt nhỏ chạy thẳng đến bến xe khách, mỗi hai tệ.
Điều tạo điều kiện lớn cho khách hàng mua sỉ, hai tệ tuy đắt, nhưng mang theo hàng hóa thì cũng chẳng kể gì nữa.
Mấy họ vác, xách đồ đạc lên xe buýt nhỏ đến bến xe khách, hỏi thăm thì mới chuyến xe cuối cùng về thị trấn chạy , xe chạy trong ngày hôm nay hết.
Mọi lập tức vô cùng chán nản. Lô Hiểu Trân sắc mặt , an ủi: “Không , chúng đợi chuyến xe sớm mai về, đến thị trấn kịp dỡ hàng bày sạp, một về nhà báo tin an .”
“Cũng chỉ thể như thôi.” Trần Hương Muội thở dài, “Chỉ là tối nay chúng về, khu gia đình loạn lên .”
Khâu Mỹ Cầm: “Có loạn cũng đành chịu, đầu chúng đến Hải Thành, cái gì cũng .
Về chúng sẽ , theo xe thu mua của quân đội đến Hải Thành, đến chợ đầu mối nhập hàng xong, chiều theo xe thu mua về, tiện lắm. Tiểu Tần đồng chí thật nghĩ cho chúng một con đường , về chúng cứ thế.”
Nghe xong lời cô , các quân tẩu lập tức mắt sáng rỡ, vẻ chán nản khắp tiêu tan hết.
Phùng Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt tinh : “Hả? Thì còn thể thế? Em học , cảm ơn chị Khâu!”
Giả Viên Viên mừng rỡ: “Chị Khâu! Vẫn là chị thông minh, cách , về chúng cứ thế. Đi nhờ xe thu mua của quân đội cũng , khỏi đợi xe khách.”
Liễu Diệp Nhi cũng vui: “Về chúng cũng thể phiên nhập hàng, cần cùng một lúc, như thế tiết kiệm thời gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-81-khong-kip-chuyen-xe-cuoi-cung.html.]
Trần Hương Muội : “Hay! Cách đồng ý. Thật ngoài , ngoài, đầu óc chúng đều chuyển động hết . Tuy ngốc, nhưng thông minh dẫn đường, cứ theo là .”
Lô Hiểu Trân cảm thán: “Nói đến thông minh vẫn là Tiểu Tần, cô chỉ điểm, chúng cái gì, suốt ngày ở nhà lo nghĩ cho ba bữa cơm.”
Khâu Mỹ Cầm lo lắng: “C.h.ế.t , tối nay chúng về, ai khó Tiểu Tần ?”
Giả Viên Viên kinh ngạc: “Không đến nỗi chứ! Chúng về, khó Tiểu Tần?”
Phùng Tinh Tinh cô : “Em ngốc thật! Chúng sáng , tối về, chừng sẽ liên hệ việc chúng đến Hải Thành với Tiểu Tần.”
Lô Hiểu Trân đảo mắt xung quanh: “Chúng tìm chỗ gọi điện về, ai trong các chị nhớ điện thoại phòng trực của quân đội ?”
Mọi , , bạn, tập thể lắc đầu, một ai nhớ.
“Tiêu .” Khâu Mỹ Cầm kêu lên, “Chúng về, đồng chí Trần chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối, khắp nơi Tiểu Tần đồng chí.
Người giúp chúng , chúng để chịu tiếng oan, như cũng quá vô lương tâm. Về nếu chúng gặp chuyện gì nữa, Tiểu Tần đồng chí còn dám giúp chúng nữa ?”
Trần Hương Muội cũng sốt ruột: “Vậy ? Chúng cũng điện thoại phòng trực của quân đội! Về ngoài, cẩn thận hơn, nhớ điện thoại của quân đội, việc gì gọi một cuộc về, tiện hơn, để khỏi gây hiểu lầm.”
Giả Viên Viên tính tình thoải mái, quá để ý: “Chắc đến nỗi ! Chúng đến Hải Thành, các đồng chí thu mua của quân đội đều .
Vân Vũ
Không về chắc là việc gì đó vướng , tìm phiền phức với Tiểu Tần đồng chí gì? Lại chẳng liên quan gì đến Tiểu Tần đồng chí.”
“Nói thì đúng là , nhưng chị nghĩ kỹ những lời đồng chí Trần sáng nay xem, cô ý đồ gì?” Liễu Diệp Nhi lấy khuỷu tay hích Giả Viên Viên một cái, “Có cơ hội , cô bỏ qua ?”
Phùng Tinh Tinh sắc mặt nghiêm túc: “Nếu thật như thì cũng đáng ghét quá, chúng đến Hải Thành lấy hàng về, thể tính lên đầu Tiểu Tần đồng chí ?”
Lô Hiểu Trân giơ tay hiệu: “Đừng tranh cãi nữa, tìm một nhà trọ ở một đêm. đề nghị tất cả chúng ở cùng , tách sợ kẻ để ý. Tiền phòng chia đều, ý kiến gì ?”
“Không .”
Mọi đồng thanh trả lời.
Nói thật, các quân tẩu xuất từ quân đội, ít nhiều mang theo khí chất khác biệt, dù họ xuất nông thôn, nhưng nhiều năm sống trong quân đội, cũng nhiễm chút khí chất đoàn kết, đồng lòng của quân nhân.
Mấy họ mỗi mang theo đồ đạc, đến nhà trọ gần bến xe khách, xin một căn phòng rộng hơn, mấy chen chúc với .
Cả ngày hôm nay bộ nhiều, họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mỗi mua đại chút bánh bao, bánh màn thầu lót , đổ xuống là ngủ.
Mọi thực sự mệt , ngay cả việc rửa ráy cũng bỏ qua, ở ngoài đường, gì nhiều tiểu tiết câu nệ như .
Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy sớm bắt chuyến xe sớm về bày sạp, hàng lấy , bày sạp sớm một ngày là kiếm tiền sớm một ngày.
Chỉ bán hết hàng trong tay, mới thể kiếm tiền vé xe, tiền vé cổng, tiền cơm, tiền trọ.