Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 71: Khích Lệ Cô Ấy Bán Đồ Ăn Sáng

Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:41:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Thục Anh là chất phác, rõ Trần Châu Châu sẽ mượn tiền cho , chỉ là vì cô lên tiếng đề nghị giúp đỡ nên cô mới tùy miệng hỏi thử một câu.

thì cô kỳ vọng.

"Vậy thôi, bỏ qua ." Lưu Thục Anh vẫy tay với Trần Châu Châu, " tìm Tiểu Tần ."

Ban đầu cô đến đây là để nhờ Tiểu Tần giúp đỡ, chứ tính tìm Trần Châu Châu. Chỉ tại cô nhiều chuyện, cứ khăng khăng chặn cô sẽ giúp, kết quả từ chối.

"Tiểu Tần! Có ở nhà ? chút việc tìm em."

"Có ở đây, chị !" Người trả lời là Thẩm Thần Minh, đang cầm bát cơm ăn xong, định mang bếp rửa, "Chị Lưu! Nhà đang trong phòng, chị ."

Lưu Thục Anh cảm thấy ngại, ngờ Thẩm Thần Minh lưng chiều vợ đến thế, còn giúp rửa bát. Chồng cô mỗi ngày về nhà cứ như ông hoàng , ngay cả cơm cũng đợi cô bưng lên tận tay.

Những việc khác thì càng cần , từng động tay động chân đến. Cô cũng kỳ vọng, thể trông chờ thì còn mong đợi gì nữa.

Đàn ông trong khu gia binh về cơ bản đều một dạng, thương vợ cũng , nhưng ít.

Cho dù thực sự việc nhà, cũng sẽ lẩn tránh khác, lén lút , ngoài ở đó thì tuyệt đối , sợ mất mặt.

Làm như Thẩm Thần Minh, đường hoàng bưng bát cơm ăn xong rửa, né tránh việc cô ở đó.

Vân Vũ

"Chị Lưu! Lại đây, đây ." Tần Song Song nhiệt tình chào đón Lưu Thục Anh, "Vừa nãy em thấy chị đang chuyện với Trần Châu Châu, nên em phiền. Chị đấy, em chuyện với cô , thực sự chán ngán, cô cứ thích chống đối em khắp nơi, tránh thì còn chạy ?"

Lưu Thục Anh ngượng ngùng một tiếng: " đến tìm em, cô chạy chặn , nên mới chuyện với cô vài câu. Tiểu Tần! Nhà gặp chút chuyện, thể mượn em chút tiền ?"

Tổng cộng họ cũng chỉ gặp vài , mở miệng đến mượn tiền, Lưu Thục Anh như , nhưng thực sự còn cách nào, năm trăm đồng vẫn còn thiếu hơn một trăm, cô cũng tìm ai mượn.

Đành liều đến chỗ Tần Song Song thử vận may, mượn thì , tổng cộng cũng là cố gắng hết sức.

"Chị còn thiếu bao nhiêu?" Tần Song Song hỏi.

"Thiếu hơn một trăm." Lưu Thục Anh Tần Song Song cũng khó xử, đỏ mặt , "Chị các em mới tổ chức lễ cưới xong, trong tay chắc chắn rảnh rỗi, em xem bao nhiêu thì cho chị mượn bấy nhiêu nhé! Không đủ chị sẽ nghĩ cách."

Tần Song Song cô chằm chằm: "Chị Lưu! Chị công việc gì ?"

Lưu Thục Anh lắc đầu, khổ: "Không . Chị chữ, học vấn, cũng nhận."

"Chị từng nghĩ đến việc tự một chút nghề gì đó ? Em thấy nhà chị một đại gia đình ít , chỉ dựa một chút lương của chồng chị, chút gió lay cỏ động thực sự dễ dàng."

Lưu Thục Anh vẫn khổ lắc đầu: "Chị cũng thể gì, đầu cuối, ngay cả một chỉ điểm cũng . Chị chủ kiến, gì đó cũng manh mối."

"Trước cổng trường học ở thị trấn, một quán bán đồ ăn sáng cũng . Nếu chị Lưu , em ngược thể chỉ điểm cho chị, chỉ chị chịu khổ ."

Tần Song Song chỉ một thấy giáo viên và học sinh phàn nàn chỗ ăn sáng.

Trường học học sinh nội trú, nhà ăn cũng cung cấp bữa sáng. Học sinh và giáo viên để ngủ thêm một chút, nhiều đều nhịn đói đến trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-71-khich-le-co-ay-ban-do-an-sang.html.]

Những tiết đầu tiên còn thể đến trạm thực phẩm mua hai cái bánh bao, bánh màn thầu để lót , nhưng ăn thứ đó mỗi ngày cũng sẽ ngán.

Nếu cháo, quẩy và bánh sủi cảo, thêm đó là bánh màn thầu, bánh bao với nhiều lựa chọn, ăn chắc chắn sẽ nhiều.

"Khổ thì chị sợ, chỉ sợ ." Lưu Thục Anh Tần Song Song với ánh mắt cháy bỏng, "Tiểu Tần! Em thực sự chỉ điểm cho chị? Chỉ cần em thế nào, chị sẽ như ."

"Gói bánh sủi cảo, gói hoành thánhcó ? Cán vỏ bánh thành thục ?"

"Biết chứ, cán vỏ bánh khó gì, chị là phương Bắc, bên chị ăn bánh bao, bánh màn thầu, bánh lác các thứ, những thứ đó chị ." Nhắc đến bánh sủi cảo, hoành thánh, Lưu Thục Anh chợt nhớ , " , Tiểu Tần! Hôm nọ nhà em gói bánh sủi cảo đó đặc biệt thơm ngon, thể dạy chị nhân bánh hòa như thế nào , chị học , để còn quán bán."

"Chuyện đơn giản, em một là chị nhớ ngay." Tần Song Song tán thưởng liếc Lưu Thục Anh, "Quả hổ là phương Bắc thường ăn bánh sủi cảo, miệng là nhân bánh sủi cảo đó ngon.

Em với chị, ở trường em nhiều giáo viên đều thích ăn sáng ở nhà mới khỏi cửa, nếu chị đến cổng trường em bán đồ ăn sáng, việc kinh doanh chắc chắn sẽ ."

"Vậy ?" Trên mặt Lưu Thục Anh lộ nụ vui vẻ, còn là vẻ đắng ngắt lúc nữa, "Tiểu Tần! Em đúng là bình thường, đến tìm em một lượt, ngờ giải quyết cho chị vấn đề lớn.

Có thể cho chị , lúc mới bắt đầu chị cần chuẩn những gì ? Đợi chị chuẩn đầy đủ sẽ khai trương."

"Cũng gì nhiều, chỉ là bát đĩa, nồi niêu bếp núc các thứ thôi, những thứ chị nên còn rõ hơn cả em chứ!" Tần Song Song tuy , nhưng vẫn đưa một chủ ý cho Lưu Thục Anh, "Chị cần chuẩn thứ gì khác, kiếm một cái xe đẩy, mỗi sáng dọn hàng bán, bán xong thì đẩy đồ đạc trong trường, chuyển đến ký túc xá của em để tạm thời.

Ngày hôm xem thiếu gì thì bổ sung thứ đó, dù những thứ cần mua đều ở trong thị trấn, đơn vị . Chỉ là mỗi ngày chị về như sẽ vất vả. Chị xe đạp ? Nếu thì sẽ đỡ khổ hơn một chút, thì dựa đôi chân mà bộ."

Lưu Thục Anh , lập tức tràn đầy sức lực: "Chị xe, , bộ cũng , chị chịu ."

"Được, em dạy chị cách gói bánh sủi cảo, phương pháp cũng thể dùng để gói bánh bao."

Tần Song Song giảng giải từng bước một cách điều chỉnh nhân bánh sủi cảo, Lưu Thục Anh mắt tròn mắt dẹt.

"À? Thì nhân bánh sủi cảo em điều chỉnh phức tạp như , trách ngon như thế. Tiểu Tần! Cách ai dạy em ? Không lẽ là của gia đình em truyền ? Em đem phương pháp quý giá như dạy cho chị, chị nên cảm tạ em thế nào đây."

Tần Song Song liếc Lưu Thục Anh, ý vị sâu xa : "Không cần cảm tạ, chúng đều là từ nông thôn đến, chị hòa ái, hai chúng hợp mắt .

Em thấy cuộc sống của chị thực sự dễ dàng, trong nhà chút gì đó xảy chống đỡ nổi, như ? Chúng là quân phụ, thế nào cũng bản lĩnh an lập mệnh của riêng , kéo chân đàn ông."

Lưu Thục Anh lập tức đỏ mắt, lời của Tần Song Song đúng lòng cô, "Em gái! Em thực sự hiểu chị.

Nhà chị thực sự khó khăn, chị cũng gì đó kiếm chút tiền trang trải gia đình, nhưng mù tịt, cứ như con ruồi đầu, cũng nên gì.

Hôm nay em , chị rốt cuộc cũng tìm thấy một con đường , đợi khi chị thực sự , chị sẽ cảm tạ em thật !"

"Không cần, chị chỉ cần , thể giúp gì em sẽ cố gắng hết sức giúp chị."

Tần Song Song như cũng là đang vạch kế hoạch cho đường lui, phòng khi Thẩm Thần Minh nhiệm vụ, Trần Châu Châu thực sự tìm tính toán cô, thì cũng giúp đỡ.

 

Loading...