Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 54: Em rốt cuộc là ai? Có phải là Tần Song Song đã từng sống cả đời ở thôn Tần Gia không?
Cập nhật lúc: 2025-12-09 02:38:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu vốn Dương Khai Phụng quan hệ ở Hải Thành, mãi đến khi cô giúp giáo viên tiếng Anh xin chuyển công tác, mới cô một gọi là biểu thúc nào đó trong Cục Giáo d.ụ.c Hải Thành.
Giáo viên tiếng Anh rời , em gái cô tới ngay, chỉ điều trình độ tiếng Anh của em gái cô thực sự quá kém, căn bản đảm đương nổi việc giảng dạy cấp ba, cuối cùng hiệu trưởng bác bỏ.
Dương Khai Phụng gọi điện thoại cho biểu thúc ở Cục Giáo d.ụ.c nhờ giúp đỡ, hiệu trưởng gì với bên cục, cuối cùng để cho em gái cô tới dạy .
Trước đây, Dương Khai Phụng luôn lặng lẽ cúi đầu việc, tồn tại vô cùng mờ nhạt.
Đâu như bây giờ, khẩu xà tâm tế, chua ngoa đến thế. Kể từ khi biểu thúc cô điều về cơ quan giáo dục, tính tình cô trở nên chẳng dạng nào, năng lúc nào cũng thích đ.â.m chọt kẻ khác.
Lúc đó cũng hiểu vì cô đột nhiên đổi tính nết, chỉ cảm thấy khá kỳ quặc, mười mấy năm đều sống co ro, dạo gần đây bỗng trở nên huênh hoang thế?
Đặc biệt là hai ba năm gần đây, cứ như dây thần kinh sai khớp, vui thì vài câu ngọt ngào, vui là thể trực tiếp c.h.ử.i mắng khác. Cả ngày bặm trợn, bộ mặt cau , như thể ai nợ cô tám nghìn một vạn trả.
Mãi , khi giáo viên tiếng Anh cấp ba chuyển Hải Thành, mới rõ lai lịch của Dương Khai Phụng. Thảo nào mà kiêu ngạo thế, hóa là hậu thuẫn.
loại hậu thuẫn đối với những chuyển công tác thì cũng tác dụng gì to tát, chứ nếu chuyển về Hải Thành, thì vẫn thể khiếp sợ.
Vu Na dọa sợ , dám đối đầu với Dương Khai Phụng nữa, cô chuyển về Hải Thành.
Thành phố lớn, phúc lợi đãi ngộ , thể so sánh với trấn nhỏ.
cô cũng Dương Khai Phụng chắc giúp , xét cho cùng quan hệ giữa họ thiết đến . Lúc giáo viên tiếng Anh thể chuyển , là do Dương Khai Phụng tư tâm, cho em gái tới trường dạy .
Ai ngờ năng lực em gái cô đủ, kết quả việc hai bên cùng lợi coi như thất bại. Nếu cô tìm Dương Khai Phụng giúp đỡ, đảm bảo cô sẽ mở miệng đòi hỏi quá đáng.
Cùng việc nhiều năm, cô hiểu con của Dương Khai Phụng.
Nói thẳng thì đó là kiểu tiểu nhân thực thụ, hậu thuẫn thì tỏ vô hình, trong suốt như tàng hình. Chỉ cần một chút năng lực là vênh váo ngẩng cao mặt, dùng lỗ mũi để đời.
Gặp bằng , năng liền mai mỉa, giọng điệu khó . Gặp giỏi hơn , liền giả vờ im lặng, cả ngày gì.
Loại , nếu cầu cạnh cô giúp đỡ, tuyệt đối thỏa mãn đủ lợi ích, bằng cô nhất định sẽ mặc kệ.
Tần Song Song đến Hợp tác xã tín dụng, thấy Thẩm Thần Minh đang dựng xe đạp chờ ở cổng, thấy cô, lập tức nở một nụ rạng rỡ như ánh mặt trời, hớn hở như trải gió xuân.
“Cô nhóc! Em giỏi quá, chỉ dạy một tiết thông qua, tuyệt vời! Anh tự hào về em.”
Quản Ái Trân phía cũng khen theo: “ , quá tuyệt! Tiếng Anh vốn là môn học khó, ngờ vợ , còn thể dạy cấp ba, thật phi thường!”
Bị khen đến mức ngại ngùng, Tần Song Song mỉm : “Chị Ái Trân! Chị khen quá lời , gì như chị .”
“Có chứ, cô nhóc nhà chính là khác biệt.” Thẩm Thần Minh chút khiêm tốn, sức ca ngợi, “Không những học vấn, mà còn năng lực, còn nấu ăn ngon.”
“Phải , nhắc đến nấu ăn thì mới nhớ. Song Song! Thịt kho tàu em tối qua ngon lắm, chinh phục hai ông già ông trẻ nhà .
Họ lệnh cho nhất định học cách để nấu cho họ ăn, em thể chỉ cho chị thịt đó như thế nào ?”
“Được chứ.” Tần Song Song liền các bước thịt kho tàu, cùng những nguyên liệu cần thiết, “Chỉ cần theo cách , thịt hầm nhất định sẽ thơm ngon.”
Quản Ái Trân như vỡ lẽ: “Ái chà! Thảo nào thịt thấm vị lắm, hóa hầm thịt chuyển sang lửa nhỏ. dùng lửa lớn để hầm, cứ tưởng hầm lửa lớn sẽ dễ nhừ hơn, hóa là sai .”
“Dù là hầm thịt, hầm gà, hầm sườn hầm chân giò, chỉ cần khi sôi thì chuyển sang lửa nhỏ hầm từ từ là .” Tần Song Song chỉ điểm thêm, , “Em về nhà một chuyến, lúc quên thêm than bếp lò nhà em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-54-em-rot-cuoc-la-ai-co-phai-la-tan-song-song-da-tung-song-ca-doi-o-thon-tan-gia-khong.html.]
“Vậy hai về , trong ghi chép các bước thịt, đừng để quên mất.”
Quản Ái Trân cảm thấy lớn tuổi , dễ quên việc.
Mọi chia tay , Thẩm Thần Minh đèo Tần Song Song mua một ít đồ, đạp xe thẳng về đơn vị.
Vân Vũ
Về đến nhà gần mười hai giờ , Tần Song Song lập tức mở bếp lò than , buổi trưa tính nấu mì ăn, tối về sẽ xào thức ăn.
Thẩm Thần Minh mang mấy món mua nhà, bên trong bột mì, thịt và hành lá, định tối nay hai sẽ cùng gói bánh sủi cảo để tủ lạnh cho nhanh, nếu về muộn nấu cơm thì thể luộc bánh sủi cảo ăn.
Nhìn cô nhóc lúc nào cũng vất vả với cái bếp lò than, Thẩm Thần Minh cảm thấy cách nấu nướng chút nào. Nếu nhà đông , ở nhà trông coi thì còn .
Cô nhóc ngày nào cũng đến trường, lấy thời gian về nhà than tổ ong các thứ.
Vẫn dùng nồi cơm điện thì tiện hơn, đợi kỳ nghỉ , nhất định sẽ dẫn cô nhóc đến Hải Thành mua một cái nồi cơm điện.
Còn nấu thức ăn thì dùng bếp củi, chiều nay rảnh sẽ xây một cái, tìm đồng hương mua vài bó củi về.
Chiều nay cô nhóc còn lên lớp dạy một tiết, sẽ nữa, ở nhà sắp xếp, lên kế hoạch cho những thứ cần dùng . Không thể để cô nhóc lúc nào cũng bận tâm đến chuyện nhà cửa, việc thì thể một lòng hai ý.
Nếu , cô nhóc sẽ học lái xe, Hải Thành.
Vậy thì ?
Anh chẳng sẽ một thủ phòng ?
Không , cung cấp hậu cần nhất cho cô nhóc, nhất định để em tiếp tục công tác ở trường.
Nấu mì nhanh, Tần Song Song món mì trộn. Nồi nước xương hôm qua còn thừa một ít, lấy hâm nóng, thêm muối, bột ngọt, xì dầu nêm nếm.
Mì chín, chỉ việc vớt bát.
Thẩm Thần Minh thích ăn cay, nên còn thêm một ít ớt. Tần Song Song thích ăn cay lắm, nên cho.
Hai mỗi ôm một bát lớn, ăn ngon lành.
“Cô nhóc! Tay nghề của em thật , chỉ món mì trộn đơn giản thôi mà em cũng thể ngon đến thế.” Thẩm Thần Minh chân thành khen ngợi, hề ý nịnh nọt.
Nhà bếp đơn vị cũng thường mì trộn, nhưng món nào ngon bằng món cô nhóc nhà .
Tần Song Song liếc , tiếp lời đó, mà chuyển sang chuyện chiều nay: “Chiều nay em hai giờ khỏi nhà, ba giờ lên lớp, bốn giờ về nhà, hơn nửa tiếng mới về tới nơi.
Chiều ở nhà băm nhân thịt, cho thau, đợi em về nêm nếm. Xong xuôi thì nhào bột mì, cán bột thành từng miếng nhỏ, đợi em về cán vỏ bánh.”
“Vâng! Đảm bảo thành nhiệm vụ.” Thẩm Thần Minh gật đầu, yên tâm hỏi, “Cô nhóc! Một em đến trấn ? Có sợ ?”
“Giữa ban ngày ban mặt thì sợ gì chứ?” Tần Song Song buồn hỏi , “Chẳng lẽ kẻ dám chặn đường cướp giật ? Xì! Đừng xem em như đứa trẻ lên ba, đừng là đến trấn, cho là Hải Thành xem em sợ .”
Thẩm Thần Minh nghi hoặc: “Cô nhóc! Rốt cuộc em là xuất nông thôn ? Sao cảm giác như em từng trải rộng khắp ? Em rốt cuộc là ai? Có là Tần Song Song từng sống cả đời ở thôn Tần Gia ?”