Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 50: Cảm Thấy Cô Ấy Không Thể Đảm Đương Nổi Vai Trò Giáo Viên Tiếng Anh Cấp Ba

Cập nhật lúc: 2025-12-09 02:38:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dạy chứ! Tất nhiên là dạy , chẳng chỉ là một món ăn ? Người khác em còn dạy, dạy cho các sư phụ nhà bếp? À đúng , phương pháp điều chỉnh nhân bánh yêu cầu hôm qua em quên , đợi khi nào xong việc em sẽ cho .”

“Không , chuyện đó gấp.” Thẩm Thần Minh tùy ý hỏi, “Tiểu yêu đầu! Nếu như em trường dạy , thì tiếp theo dự định gì?”

“Học lái xe.”

“Cái gì?”

Tay lái xe đạp của Thẩm Thần Minh lắc lư dữ dội, thành hình chữ "S" đường, thực sự là do câu trả lời của Tần Song Song khiến kinh ngạc thôi.

Tiểu yêu đầu học lái xe? Tư tưởng của cô bé quả thực quá siêu việt.

Lúc , nữ tài xế hầu như là cực kỳ hiếm , nếu thực sự học , tùy ý đến nhà máy nào cũng thể tìm việc .

“Kinh ngạc cái gì chứ? Chưa từng thấy phụ nữ lái xe ?” Tần Song Song vỗ lưng Thẩm Thần Minh một cái, “Chạy xe cho ngay ngắn , đừng để em ngã.”

Thẩm Thần Minh theo phản xạ mà “ừ” một tiếng, đó hỏi: “Học xong em dự định gì?”

“Tìm việc chứ! Em bằng lái xe, còn ngoại ngữ, tin tìm việc cho em ở Hải Thành.”

Hải Thành chính là Ma Đô, cơ hội việc tràn lan khắp nơi, lúc nền kinh tế mới khởi động, tùy ý gì cũng thể kiếm tiền.

“Em đến Hải Thành tìm việc?”

Thẩm Thần Minh ngoảnh tiểu yêu đầu đầy tự tin, lập tức một cảm giác lan tỏa trong lòng.

Nếu cô bé lái xe, còn thể ngoại ngữ, dung mạo ưa , đến Hải Thành thì chẳng sẽ lừa mất ?

! Những thứ em học chỉ phù hợp để phát triển ở các thành phố lớn, những nơi nhỏ thì đất dụng võ.” Tần Song Song dựa theo suy nghĩ của để phân tích cho Thẩm Thần Minh, “Anh xem ! Nếu em đến Hải Thành tìm việc, chắc chắn sẽ tìm vị trí của .

Thực sự , em còn thể phiên dịch cho , bất kể là biên dịch phiên dịch trực tiếp đều thành vấn đề.”

“Anh vấn đề.” Thẩm Thần Minh phản đối kịch liệt, “Không thể đến Hải Thành, chúng mới kết hôn, sống cách xa hai nơi ? Anh chịu , lương của nuôi em là đủ .”

“Khục khục khục!” Nghe thấy lời chút hống hách như , Tần Song Song thôi, “Anh đúng là thật lý lẽ, , hôm nay em sẽ cố gắng thể hiện, Hải Thành nữa, chỉ ở thị trấn một giáo viên dạy thôi.”

Nghe thấy tiếng khả ái duyên dáng của tiểu yêu đầu, trái tim Thẩm Thần Minh như say , “Ngoan! Đừng cách xa quá, sẽ nhớ em. Anh độc hai mươi tám năm , khó khăn lắm mới vợ, thể để một chứ? Anh thể chịu đựng nổi.”

“Không đắn chút nào.” Tần Song Song đ.á.n.h đàn ông một cái, “Nhanh chóng đạp xe , đừng để đến muộn, em ghét nhất là đến muộn.”

“Vậy thì em vững, tăng tốc đây.”

Tần Song Song ôm chặt lấy eo Thẩm Thần Minh, đột nhiên dùng sức, đạp chiếc xe đạp bay lên.

Sức lực của đàn ông lớn, đường , xe đạp dù chạy thế nào cũng , dù nhanh đến mấy cũng sợ đ.â.m ai.

Chưa đến bảy giờ năm mươi, hai đến cửa Hợp tác xã Tín dụng, Quản Ái Trân đến từ sớm, bà là chủ nhiệm Hợp tác xã Tín dụng, buổi sáng thường đến sớm nhất, thông thường đều do Hà Chí Quân lái xe đưa bà đến.

Buổi tối nếu thời gian sẽ đến đón, thời gian thì bà tự đạp xe về.

“Thần Minh! Song Song! Các cháu đến ! Đi thôi! Dì dẫn các cháu qua đó. Xe đạp cứ để trong sân Hợp tác xã Tín dụng nhà dì, .”

Thẩm Thần Minh đẩy xe đạp sân lớn của Hợp tác xã Tín dụng, dựng xe, khóa , ngoài theo Tần Song Song và Quản Ái Trân cùng đến cổng trường.

Ngôi trường ngay ở phía đối diện chéo của Hợp tác xã Tín dụng, xa lắm, bộ đến năm phút.

Ở cổng chính một ông cụ gác cổng, hơn sáu mươi tuổi, thấy Quản Ái Trân vội vàng dậy chào hỏi: “Chủ nhiệm Quản! Đến tìm Hiệu trưởng chúng ! Ông đang đợi trong văn phòng, lúc nãy đến dặn dò .”

Quản Ái Trân gật đầu: “Được, dẫn họ qua.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-50-cam-thay-co-ay-khong-the-dam-duong-noi-vai-tro-giao-vien-tieng-anh-cap-ba.html.]

Văn phòng ở tầng một, tấm biển cửa, tìm thấy chữ “Phòng Hiệu trưởng”, Quản Ái Trân ở ngoài cửa gọi một tiếng: “Hiệu trưởng Lý! Có ở trong ?”

“Có, .”

Từ bên trong vang lên tiếng đáp, một ông lão gầy gò, hói đầu, mái tóc phía dướn dính dầu mỡ bước , hơn năm mươi tuổi, dáng cao.

Mày rậm mắt to, mặt mang nụ .

Mặc một bộ đồ Trung Sơn màu xanh lam, chân là một đôi giày da đen nửa mới nửa cũ.

“Chủ nhiệm Quản! Lại đây, đây, mời .”

Khi thấy Tần Song Song, trong ánh mắt ông lộ vẻ thất vọng, rõ ràng là cảm thấy cô thể đảm đương nổi vai trò giáo viên tiếng Anh cấp ba.

Mọi xuống, Hiệu trưởng Lý tự giới thiệu: “ là Lý Duy Nhất, trường chúng đang tìm một giáo viên tiếng Anh thể dạy cấp ba. Nữ đồng chí , cháu cảm thấy bản thể đảm đương ?”

Tần Song Song tràn đầy tự tin trả lời: “Đương nhiên là thể. Nếu hiệu trưởng tin, thể cho đến vài tiết học do cháu dạy, , một chút là ngay.”

“Cách .” Lý Duy Nhất mắt sáng lên, ngờ Tần Song Song đưa cho ông một ý kiến , “Vậy cứ thế quyết định, trường chúng đang cần một giáo viên dạy .

Nếu thể ở , trường chúng sẽ cung cấp ký túc xá và nhà ăn, lương là sáu mươi tệ mỗi tháng, cộng thêm một chi phí khác, ước tính thể lên đến bảy tám mươi tệ. Nếu cháu thể chấp nhận, buổi sáng thể lên lớp cho học sinh hai tiết.”

“Không vấn đề.” Tần Song Song vui vẻ đồng ý.

Thấy việc đàm phán thành công, Quản Ái Trân kéo Thẩm Thần Minh: “Vậy chúng , cháu đến chỗ dì đợi một chút, Song Song dạy xong hai tiết học đến hơn mười giờ.”

Thẩm Thần Minh tiểu yêu đầu, khích lệ cô: “Cố lên! Anh đợi tin của em.”

Tần Song Song gật đầu: “Nhất định em sẽ mang đến cho tin nhất.”

Vân Vũ

Nhìn thấy vẻ tự tin rạng rỡ, bình tĩnh tự tại của cô, trái tim Thẩm Thần Minh kiềm chế mà rung động. Tiểu yêu đầu nhà quá , quá , thật sự trông chừng thật kỹ.

Không thể đến Hải Thành, dễ khác để mắt.

Sau khi họ rời , Tần Song Song Hiệu trưởng Lý dẫn đến văn phòng giáo viên cấp ba, chỉ một bàn việc.

“Đây là bàn việc của giáo viên tiếng Anh, cháu hãy xem thời khóa biểu, tiết một là tiếng Anh lớp mười, tiết hai là lớp mười hai.”

“Vâng! Cháu sẽ chuẩn một chút, lát nữa chúng gặp lớp.”

Sự tự tin của Tần Song Song khiến Lý Duy Nhất nghi ngờ khả năng phán đoán của sai sót, lẽ câu “xem đừng chỉ xem mặt” là đúng, ông nhặt bảo bối .

Cô gái trẻ tuổi tuy lớn, nhưng trông xử lý công việc trầm , trình độ tiếng Anh cao, thể đảm đương nhiệm vụ giảng dạy cấp ba.

Tiếng Anh cấp ba ngừng dạy ba tuần , nếu tìm giáo viên, thấy một tháng sắp trôi qua, việc học của học sinh đều trì hoãn.

Trong lòng ông thật khó chịu và lo lắng! Lo đến mức luôn tỉnh giấc lúc nửa đêm.

Trong thời gian đó, gọi điện bao nhiêu đến Sở Giáo d.ụ.c Hải Thành, nhưng câu trả lời nhận mãi vẫn là đang tìm kiếm.

Rốt cuộc tìm đến khi nào cũng một lời chắc chắn, giáo viên tiếng Anh vốn săn đón, những chút năng lực, ai cũng thích đến trường của họ.

nơi đây cũng chỉ là một thị trấn xa xôi, thể so sánh với thành phố lớn Hải Thành, những chút mối quan hệ, ai mà cố chui đầu Hải Thành?

Không còn cách nào, họ ở nơi hẻo lánh, giữ nhân tài, chỉ thể tìm một giáo viên dạy để ứng phó tạm thời, đợi khi cấp cử giáo viên đến, mới sa thải giáo viên dạy .

 

Loading...