Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 360: Mẹ! Con trở về rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:39:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, bà dậy trở phòng, lấy một khung ảnh, chỉ tay tấm hình một đàn ông trẻ tuổi trong đó.
"Đây chính là bố con, con tự xem, hai cha con nhà dùng chung một khuôn mặt ?"
Tần Song Song cúi đầu kỹ, khẽ mỉm : "Thật thể , cô và trong ảnh quả thực giống ."
Triệu Minh Châu cũng , Viên Văn Yến đang : "Phía tai của con ba cái nốt ruồi, phía bên trong đùi trái cũng ba cái nốt ruồi, đây là những thứ ngay từ khi con sinh .
Bố con bồng lấy con vui mừng khôn xiết, buột miệng một câu, con bé nhà mang theo dấu hiệu đặc biệt, dù lạc cũng thể tìm về.
Không ngờ lời của thành sự thật, năm con ba tuổi con thật sự lạc. Bố con vì chuyện ân hận thôi, luôn day dứt vì bậy bạ."
Nói xong, nước mắt Triệu Minh Châu rơi, nếu vì bao nhiêu nguyên nhân chất chứa trong lòng, chồng bà cũng thể rời bỏ cuộc đời quá sớm như .
Lần Viên Văn Yến nghi ngờ gì nữa, sai, những phía tai cô ba cái nốt ruồi, mà phía bên trong đùi trái cũng ba cái.
Người bình thường thể đặc điểm cơ thể cô, trừ phi là thiết.
Hơn nữa, cô quả thực giống đàn ông trẻ trong ảnh, thể thấy lúc trẻ bố cô trai đến nhường nào.
"Đừng khó quá nữa, thầy Triệu! San T.ử của thầy trở về , nên vui mới ."
Triệu Minh Châu gật đầu, gật đầu, con gái, cố gắng định cảm xúc của . Nếu , cảm xúc quá kích động, lồng n.g.ự.c bà sẽ tức, đau.
"Tên của con là do bố con đặt, con tên là Ngô San Tử. Ngô là Ngô, San là San Hô, T.ử là Con Trai. Bố con tên Ngô Thanh Viễn, là thầy giáo trường Đại học Kinh Đô.
Năm con ba tuổi, bố con vu cáo, chúng tham ô tài sản quốc gia, nhà lục soát đập phá, đày ải đến vùng Bắc lạnh giá."
Viên Văn Yến nhíu mày, nên gì.
Đã xác định , cô chính là Ngô San Tử, đứa con gái thất lạc của Triệu Minh Châu. Vấn đề là cô cha nuôi nuôi, về nhà chuyện với họ thế nào đây?
Triệu Minh Châu dường như nhận thấy nỗi lo lắng của con gái, mà cứ theo trí nhớ tiếp tục kể .
"Lúc đó con còn nhỏ, một phía ngoài cổng trường đại học. Chúng kiểm soát, căn bản thời gian chăm sóc con. Mãi đến khi những đó mới nhớ đến con, nhưng và bố con thể rời khỏi cổng trường, cách nào ngoài tìm kiếm.
Bố con nhờ mang khẩu tín đến cho nhà họ Ngô, nhờ họ giúp tìm kiếm, họ . Sau khi chuyện của bố con, họ lập tức đăng báo cắt đứt quan hệ với chúng .
Nhà thì ở xa, tay với tới, căn bản cách nào giúp chúng tìm con. Năm ngày , chúng buộc đày, đến một nơi khác.
Bố con gần như suốt dọc đường, con thấy , vô cùng hối hận, tự trách bản . Mẹ sợ chịu nổi, cũng dám theo, cố gắng kìm nén đến c.h.ế.t. Sự biến mất đột ngột của con, giống như ai đó moi t.i.m gan chúng , đau đớn khôn nguôi."
Tần Song Song gần như thể tưởng tượng lúc đó Triệu Minh Châu đau khổ đến nhường nào, đứa con biến mất thời khắc đặc biệt như , là tuyệt vọng chừng nào.
Viên Văn Yến cũng theo, đây cô lẽ cảm nhận nỗi đau của một khi mất con, nhưng giờ cô cũng là một , nếu một ngày nào đó con trai xảy chuyện, ước chừng cô sẽ phát điên mất.
cô, để chăm sóc bố, những dám , mà còn che giấu cảm xúc của , cần một nghị lực lớn đến nhường nào mới thể .
"Chúng đến nơi , bố con bắt đầu trầm mặc ít , lao lực, ăn ngon, thấy hy vọng, mấy năm . Trước lúc chỉ một nguyện vọng, nhất định tìm con."
"Thầy Triệu! Đừng khó quá nữa, con bé trở về ." Tần Song Song sợ Triệu Minh Châu cứ như sẽ ảnh hưởng , vội vàng an ủi, "Thầy Ngô ở trời cũng sẽ thấy, đừng kích động, ngày dài còn nhiều."
Viên Văn Yến Triệu Minh Châu, bỗng quỳ xuống, úp mặt đầu gối bà, oà : "Mẹ! Con trở về !"
"San Tử! San T.ử của ! Cuối cùng cũng tìm con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-360-me-con-tro-ve-roi.html.]
Triệu Minh Châu cũng , nhưng bà hết sức kìm nén cảm xúc của , dám quá kích động. Song Song đúng, bà chăm sóc cho bản , ngày dài còn nhiều.
Con gái trở về, bà sống hy vọng, thể để cơ thể trở thành gánh nặng cho con.
Những hàng xóm bên cạnh thấy động tĩnh, đều bước đến an ủi Triệu Minh Châu.
"Thầy Triệu! Đây chính là San T.ử nhà thầy đó , ôi! Nhìn giống lão Ngô quá."
"Sao đột nhiên tìm thấy ? Mấy hôm còn đến chỗ công an hỏi thăm là manh mối gì ? Đây là ai giúp thầy tìm về ?"
" thấy rõ ràng lắm, là thầy Tần dẫn về đó."
Bị , ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Song Song đang lau mặt cho Triệu Minh Châu.
Cô vỗ nhẹ lưng Triệu Minh Châu và Viên Văn Yến: "Hai hãy thu xếp cảm xúc của , thầy Triệu! Thầy thể quá bi thương quá vui mừng . Thôi! Đây là chuyện , đừng nữa."
Viên Văn Yến ngừng , đón lấy chiếc khăn mặt trong tay Tần Song Song, lau cho Triệu Minh Châu: "Mẹ! Thầy Tần , cơ thể , đừng nữa."
Triệu Minh Châu kéo cô dậy, vỗ nhẹ lên chiếc quần bẩn cho cô, giống hệt như lúc cô còn nhỏ: "Được ! Mẹ nữa, con cũng đừng buồn nữa."
Có hỏi Tần Song Song: "Thầy Tần! Người là do thầy tìm về ?"
Tần Song Song lắc đầu, đó giải thích cho : "Người do tìm về, là do chồng giúp tìm về đó."
Vân Vũ
"Chồng thầy là công an?"
"Vâng!"
Viên Văn Yến bổ sung: "Chồng của thầy Tần là một công an giỏi, việc ở Sở, chúng từng là đồng nghiệp."
Những xung quanh thấy, ai nấy đều kinh ngạc.
"Cô cũng là công an?"
Viên Văn Yến gật đầu: "Vâng, văn phòng, quản lý hồ sơ."
Triệu Minh Châu liếc con gái, Tần Song Song: "Đây chính là duyên phận, duyên phận trời cho. Hôm qua mới kể cho Song Song chuyện San T.ử nhà lạc, hôm nay cô dẫn đứa trẻ về cho .
Những công an trong khu vực chúng , ai nghĩ đến việc tìm trong hệ thống của nhỉ? Cứ mãi nghĩ tìm bên ngoài. Song Song quả là phúc khí, nhờ phúc của cô , tâm nguyện của rốt cuộc cũng toại nguyện."
" là như đó, té San T.ử việc trong ngành công án, đúng là cưỡi ngựa xem hoa."
"Cô ở khu vực nào ?"
"Khu Tây Thành."
"Văn phòng, tức là văn phòng, ít khi ngoài, thảo nào ai chú ý."
"Không thể ." Viên Văn Yến một lượt, "Cũng chỉ lão Thẩm là để ý đến đặc điểm , trong cơ quan nhiều năm như , ít để ý đến nốt ruồi tai ."
"Người quen bình thường sẽ để ý những thứ , trừ phi khả năng quan sát của đó cực kỳ nhạy bén."
"Lão Thẩm cô chính là chồng của thầy Tần ? Người thể Sở quả nhiên giống thường."
Tần Song Song nhíu mày, đang chuyện con thầy Triệu nhận mà? Sao kéo sang năng lực của Thẩm Thần Minh ?
Anh rèn luyện bên ngoài nhiều năm như , đối với một thứ đương nhiên sẽ để tâm quan sát, việc chú ý đến đặc điểm Viên Văn Yến cũng gì lạ, đó là một thói quen nghề nghiệp.