Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 195: Bố! Con cũng muốn ở lại

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:46:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Song Song lắc đầu: “Không phiền ạ. Ông nội! Chỉ cần ông , cứ ở giúp cháu trông cháu. Sau khi cháu mãn nguyệt, cháu sẽ đến trường dạy học, ông ở đây, trong lòng cháu yên tâm hơn.”

Thẩm Quốc Phú lập tức lên tiếng: “Bố! Con cũng , một bố ở đây con yên tâm.”

“Con ở cái gì?” Nghe , Thẩm lão gia vui, trừng mắt con trai, “Con và vợ con đều về , đợi đến Tết hãy .”

Vừa định cũng , ngờ ông nội chồng đồng ý, Vân Nga đành nuốt lời sắp trong.

Mọi đều ở thì vẻ quá đáng.

để ông nội một ở đây, họ yên tâm, bây giờ?

Thẩm Thần Minh từ trong bếp bước : “Để ông nội ở , con còn một kỳ nghỉ phép dài dùng hết, lúc đó con sẽ ở cùng ông nội.”

Vân Nga đầu hỏi: “Kỳ nghỉ phép của con dài bao lâu?”

Thẩm Thần Minh đưa tay tính toán: “Ít nhất cũng đến cuối tháng Tám năm .”

Vân Vũ

Lão gia tâm tình thoải mái: “Vậy thì quá, chúng cùng ở nhà trông cháu.”

Vân Nga yên tâm hơn một chút: “Con nghỉ phép là , và bố con ở vài hôm về, đợi đến Tết sẽ thăm các cháu.”

Thẩm Quốc Phú gì nữa, lão gia và vợ quyết định phận của , còn gì để nữa. Dù cũng chẳng ai ủng hộ, hơn hết là im miệng.

Đến Tết thì đến Tết , lúc đó, ba đứa nhóc sẽ đùa chuyện với , chỉ chúng còn nhớ , ông nội của chúng .

“Thần Minh! Chỗ con ở chật quá, ông nội con đến ngủ ở ? Lại nhà khách ? Ông già , nhà khách bất tiện lắm.”

Thẩm Quốc Phú cố gắng tranh đấu cuối, hy vọng con trai sẽ lên tiếng mời chăm sóc Thẩm lão gia.

“Ra nhà khách thì nhà khách, , Thần Minh ở nhà ? Đưa , sáng tỉnh dậy tự về.” Để chặn đường rút lui của con trai, Thẩm lão gia cũng thật là quyết tâm, “Ta ở nhà chẳng cũng một ngủ một phòng ? Con gì mà yên tâm? Về mà lo việc của con , đừng đến đây quấy rầy.”

Tần Song Song một bên , cảm thấy ông nội chồng và bố chồng thật thú vị, một cùng ba đứa trẻ mà mắng ấm ức, trông thật đáng thương.

Còn thì sợ con trai ở khiến thoải mái, tìm cách đuổi .

Cách hai cha con cư xử với thật đặc biệt, Thẩm Thần Minh trở thành như . Cô tò mò về phía bóng lưng đang bận rộn trong bếp, mặt nở nụ .

Thẩm Thần Minh như cảm giác, ngoảnh đầu , ánh mắt gặp trong trung, khóe môi cong lên, lộ tám chiếc răng.

Vân Nga bồng Nhị Bảo đổi lấy Đại Bảo với Thẩm lão gia, chuyển hướng sự chú ý của ông.

“Bố! Bố cũng bồng Nhị Bảo một lúc , con bồng Đại Bảo, chúng đổi bồng, thể thiệt thòi đứa nào.”

“Ha ha ha! Được! Nhị Bảo! Lại đây nào, cho Thái gia bồng nào. Ái chà chà! Cháu trai ngoan của Thái gia, cháu đang gì thế? Nhìn xem trong nhà ? Yên tâm! Cái gì cần chúng đều hết, !”

Người già thực sự thích bọn trẻ, ông bắt đầu chuyện với một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời, và chuyện vui vẻ.

Thẩm Quốc Phú và Vân Nga cũng đổi đứa bé đang bồng, Tam Bảo ngủ , còn Đại Bảo thì ngủ, vẫn đang thức, cũng chuyện với cháu trai.

Chỉ thể ở vài ngày nữa thôi là về, thật lòng, về, chăm sóc lũ trẻ.

Có tới ba đứa cơ mà, ở bên chúng là một chuyện hạnh phúc bao.

Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng quan trọng bằng việc ở bên lũ trẻ. Thời gian bên con cái dài, chỉ ba đến năm năm, đợi khi chúng lớn lên, học , bên cạnh cũng khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-195-bo-con-cung-muon-o-lai.html.]

Một ngày dài ở nhà, bên cạnh cái gì?

Mấy năm khi con trai kết hôn, hai vợ chồng thấy cháu nội cháu ngoại, ghen tị đến nhường nào. Lúc đó thầm thề, khi cháu, sẽ hết lòng yêu thương chúng.

Bây giờ cuối cùng cũng , nhưng chúng ở xa như , yêu thương cũng .

Tranh thủ mấy ngày ôm chúng nhiều hơn, yêu thương chúng nhiều hơn, đợi đến Tết mới gặp chúng . Thật ghen tị với lão gia! Ông nghỉ hưu , cả ngày chẳng việc gì, ở cũng .

Không bây giờ xin nghỉ hưu non vì lý do sức khỏe kịp , ước chừng lão gia sẽ đồng ý, thậm chí còn mắng một trận nữa chứ.

Lý Uyên và Thẩm Thần Minh hai cùng xong ba món mặn một món canh, gọi dùng cơm.

Tần Song Song Thẩm Thần Minh đỡ phòng trong, cô ăn bữa ăn dinh dưỡng do Thẩm Thần Minh nấu. Ngay từ khi cô sinh, thỉnh giáo nhiều chị vợ sinh con .

Tháng ở cữ nên ăn gì, nên ăn gì, nhớ kỹ từ lâu.

Hôm nay ăn canh cá diếc đậu phụ, còn mua một ít rau chân vịt non ở làng quanh khu vực quân đội về xào một đĩa.

Móng giò hầm hoa hiên, ăn lợi sữa, cũng mua về hầm, xếp cho Tần Song Song một bát nhỏ, sợ nhiều quá cô ăn hết.

Người khác ăn như sữa , nhưng tiểu hài thái của ăn dường như nhiều sữa.

Không hiểu thế, cũng nhỏ, nhưng sữa, chỉ đủ cho mỗi Tam Bảo bú.

Tam Bảo b.ú xong, đến lượt Đại Bảo và Nhị Bảo thì gần như còn gì.

Hai đứa nhỏ tính khí nóng nảy, b.ú là oà lên .

Hắn thấy mà xót lòng: “Tiểu hài thái! Hai thằng con trai cho uống sữa ngoài, sữa để cho mỗi Tam Bảo b.ú thôi. Khi đủ thì cũng uống sữa ngoài.”

Đành quyết định như , sữa thì ?

Hắn đoán là lúc tiểu hài thái mang thai, chất dinh dưỡng trong cơ thể đều cung cấp hết cho con, thể lực hao tổn, nên mới sữa.

Tháng ở cữ bồi bổ thật , nhất định điều dưỡng cho cơ thể khỏe , thể để bệnh tật gì.

Về mặt ăn uống, đều phối hợp cẩn thận hợp lý, mặn rau, dinh dưỡng cân bằng. Cháo nấu đều dùng kê, bên trong trộn chút gạo tẻ, gạo nếp, táo tàu, dùng đường đỏ để nêm nếm.

Đồ ăn thức uống của tiểu hài thái, món nào cũng chuẩn hết sức tinh tế, sợ cô ăn ngon, tháng ở cữ bù đắp .

Vân Nga một bên lạnh lùng quan sát, hỏi Lý Uyên: “Thần Minh nhà từ khi nào mà nhiều thứ thế? Cơm nước của Song Song là một tay nó chuẩn ?”

Lý Uyên gật đầu, nhỏ giọng với bà: “Mẹ chồng thật là xem thường Thần Minh , nó nhiều lắm. Cơm nước trong nhà cơ bản đều là nó đấy, chỉ phụ trách rửa và thái thôi.”

“Như quá, yên tâm hơn chút.” Biểu cảm mặt Vân Nga chân thành, “Nó nhiều, vui lòng , một chị sẽ đỡ vất vả hơn. Nếu mà cái gì cũng , tất cả đều dựa một chị, chăm sóc Song Song, chăm sóc ba đứa bé, còn chăm sóc ông nội của Thần Minh, thực sự dám tưởng tượng chị sẽ bận rộn đến mức nào.”

“Không , ở nhà quen việc đồng áng , chút việc tính là gì.” Lý Uyên an ủi Vân Nga, “Chị đừng áy náy trong lòng, từ phương trời nam bể bắc thể trở thành thông gia, đó chính là duyên phận của chúng .

Chị bận công việc, thời gian, để chăm sóc cũng như , đều là con cháu của chúng mà. Thần Minh nghỉ phép ở nhà, cũng giúp đỡ nhiều.”

Vân Nga mỉm , liếc con trai một cái, cảm thấy sự sắp đặt của ông trời thật đúng đắn. Thần Minh thương trở về, khéo kịp lúc để chăm sóc vợ ở cữ.

 

Loading...