Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 177: Hố Cô Ta Một Hố Một Chuẩn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Da giày khá dày, chỉ thô và cứng, chỉ cần sơ ý một chút là cắt tay. Mặc dù nghĩ nhiều biện pháp, ngay cả đeo găng tay bảo vệ , thì vẫn thương như thường.

Làm việc tại xưởng may thì thương tay, đó là công việc may vá, nhiều lắm là do bất cẩn kim đâm, ngoài chẳng gì khác.

Giá tiền thì cao bằng việc khâu giày, nhưng tương đối nhẹ nhàng, vất vả như khâu giày, và cần chảy máu.

Khi lô hàng thành, Trần Châu Châu gọi điện thoại bảo đến kéo , thuận tiện thanh toán.

Người đến lấy hàng tới, kiểm tra từng bó một mặt giày khâu, cứ mỗi kiểm tra một bó lắc đầu đầy chê bai, ném hai chữ: "Làm , , ..."

Trần Châu Châu vô cùng kinh ngạc: "Sao thể chứ? Người của may theo đúng cách mà thợ trong xưởng dạy mà."

Người tới mặt đầy chế nhạo: "Khâu theo cách thợ chúng dạy? Cô dối ma quỷ ? Thợ chúng thể dạy sai ? Mấy đôi giày đều khâu sai hết . Lại đây, xem mẫu thành phẩm đúng của chúng đây."

Hắn lấy một đôi giày xong ném cho Trần Châu Châu, so sánh kỹ cho cô xem.

"Thấy ? Ngay từ mũi kim đầu tiên khâu sai , phương pháp đúng là như thế . Còn xem của cô khâu kiểu gì ? nhiều hàng như , cô khâu cũng chẳng gọi điện thoại với một tiếng.

Bây giờ những chỉ các lãng phí, thời gian cũng lãng phí luôn, cô ?"

Trần Châu Châu sững sờ, cô bây giờ? Đây là đầu tiên nhận thầu loại công việc như , cô kinh nghiệm.

"Vậy thế nào?" Cô hỏi .

" cho cô hai lựa chọn. Một, kéo về tìm nhân viên trong xưởng , truy cứu trách nhiệm bồi thường của các , nhưng cũng đừng mong lấy tiền công. Hai, các cho , tiền công trả, nhưng hai ngày giao hàng cho ."

Trần Châu Châu xong đầu óc choáng váng: "Hai ngày? Hai ngày thể kịp chứ?"

Đống hàng các chị em hơn một tháng, hai ngày căn bản thể xong. Hơn nữa đây là , tháo chỉ khâu đó và khâu .

Chỉ riêng thời gian tháo chỉ chỉ hai ngày, đừng đến chuyện khâu .

"Vậy quan tâm, đó là việc của cô." Người mặt lộ nụ lạnh lùng, "Nếu khâu kịp thì kéo về tự , hoặc là các , hai ngày giao hàng."

Những chị em theo để chuyển hàng đều sửng sốt, ý tứ thì lô hàng coi như công.

Ban đầu tất cả bọn họ đều khâu theo phương pháp mà thợ do xưởng cử đến dạy, đến lúc giao hàng khâu sai ? Không lẽ là cố ý đến lừa gạt bọn họ?

Thẩm Thần Minh và Tần Song Song dạo về, thấy tiếng ồn ào ở cổng doanh trại, hai dừng một bên xem.

Các chị em vây quanh họ, mắt ai nấy đều đỏ.

"Chị em! Chúng bây giờ? Cực khổ hơn một tháng, giờ coi như công."

" ! Chưa bao giờ gặp chuyện buồn như , rõ ràng lúc chúng khâu giày đều theo đúng cách thợ cử đến dạy, đến lúc giao hàng ?"

"Chúng đồ thủ công cho xưởng may lâu như , từng gặp chuyện như thế ."

Tần Song Song , gì. Việc Trần Châu Châu tìm , cô nào tư cách lên tiếng?

càng dám đây là ông chủ tư nhân, chuyên lấy cái cớ để hốt lừa họ. Nếu cô thực sự , Trần Châu Châu chắc chắn sẽ đến gây sự với cô, cô lười đụng lắm.

Làm đều là việc của Trần Châu Châu, liên quan gì đến cô.

Mặc dù các chị em vất vả khâu hơn một tháng, cô cũng chỉ thể thông cảm cho họ, ngoài thực sự thể gì khác.

Cô kéo kéo Thẩm Thần Minh, Tần Song Song đưa cho một ánh mắt, ngay lập tức hiểu ý, hướng về phía nhận hàng hỏi: "Các là của ?"

Người nhận hàng một cái, đáp đầy vẻ đương nhiên: "Xưởng giày Hữu Nghị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-177-ho-co-ta-mot-ho-mot-chuan.html.]

Thẩm Thần Minh hỏi thêm nữa, liếc cô nhóc, hai , hiểu ý mà thành lời.

Tần Song Song chỉ tên xưởng giày, nếu gặp thì chú ý một chút, đừng để họ lừa gạt.

Nhiều ông chủ tư nhân thích lừa , con lúc mặc dù phần lớn đều chân thành, nhưng cũng loại xảo quyệt, gian trá, thích lừa gạt.

Gặp thì cẩn thận, thì sẽ lừa thê thảm, chẳng còn gì.

Trần Châu Châu lẽ ở các mặt khác còn thể cãi vài câu với , nhưng đến lúc quan trọng, một lời phản bác cũng thốt nên lời.

Loại thuộc dạng điển hình "trong nhà thì hùng hổ", ức h.i.ế.p quen thì giỏi, nhưng giao thiệp với lạ, khi thiệt thòi, lừa, thì một chữ cũng .

Tần Song Song bên cạnh , ý định lên tiếng giúp đỡ.

Bất kể các chị em than thở với cô thế nào, cô cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Hợp đồng đồ thủ công lúc đầu là do Trần Châu Châu ký, cũng là cô tìm, hai họ hợp , cô thể gì?

Khi các chị em đồ thủ công vây quanh, cô chỉ thể một cách bất lực.

Người nhận hàng thấy Trần Châu Châu như kẻ ngốc gì, hỏi một câu: "Đã nghĩ rõ ? Là kéo về?

Nếu thì trong vòng hai ngày giao hàng, giao là vi phạm hợp đồng, bồi thường thiệt hại cho chúng . Trên hợp đồng lúc đầu ghi rõ ràng như , tin thì về lật xem.

Còn nếu kéo về , thì tiền công coi như mất. Không ức h.i.ế.p các , mà là các việc quá đáng tin cậy. Không khâu thì gọi điện với chứ, lập tức sẽ cử đến chỉnh sửa."

Tần Song Song cảm thấy thật , quả hổ là kẻ lừa đảo.

Cho dù gọi điện thoại giữa chừng e rằng cũng vô ích, bọn họ chắc chắn chuẩn sẵn một cách khác. Kẻ lừa đảo quyết tâm lừa , thì gì cũng chặn họng .

Trần Châu Châu thế nào, chỉ tức giận đến mặt mày khó coi, nếu thực sự lấy tiền, cô còn thể gặp mặt trong khu tập thể ? Chẳng sẽ các chị em oán trách đến c.h.ế.t ?

nếu để , hai ngày căn bản thể thành. Để bọn họ kéo về, thì mất sự tín nhiệm.

thực sự tiến thoái lưỡng nan.

Lúc ký hợp đồng, cô thực sự xem kỹ đến . Chẳng chỉ một chút đồ thủ công ? Lại bao nhiêu tiền, cần nghiêm túc như ?

Vân Vũ

thấy Tần Song Song nhận hàng về cũng chẳng tốn tâm tư gì.

Người của Xưởng giày Hữu Nghị là chủ động tìm đến, lúc đó cô nghĩ nhiều như , chỉ trò chuyện vài câu, liền ký hợp đồng.

Sau đó thì bọn họ chuyển hàng đến, cử một thợ đến dạy , đều học thợ đó mới .

Người đến nhận hàng các chị em khâu sai, rốt cuộc thật cũng .

Người nhận hàng Trần Châu Châu như kẻ câm, trong mắt đầy chế nhạo, một kẻ non nớt như mà còn kiếm tiền từ tay bọn họ.

Cũng xem bọn họ là ai, hốt cô một hố một chuẩn.

Thẩm Thần Minh phát hiện ánh mắt của nhận hàng, nhưng , đó là việc của Trần Châu Châu, nhiều chuyện.

Sau đó nắm lấy tay Tần Song Song, hai thong thả trở về nhà.

Trần Châu Châu dám để hàng , sợ hai ngày kịp, chỉ thể của xưởng giày kéo hàng .

Các chị em tới vây quanh cô, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.

"Đồng chí Trần! Người xưởng giày kéo hàng , tiền công việc của chúng ?"

Loading...