Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 155: Có phải xem tôi giống kẻ ngốc nghếch không?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì?” Lớp trưởng đầu chằm chằm Dư Tuyền, hỏi một cách giận dữ, “Cô thật ? Ngươi dám bậy lưng tao?”
Dư Tuyền sắc mặt ngượng ngùng, miễn cưỡng gượng: “Em đùa với mấy đứa bạn cũ trong lớp thôi mà.” Không thì dụ Vương Vân Lệ đến rạp chiếu phim chứ!
Lớp trưởng giơ tay, một cái tát đ.á.n.h bốp mặt Dư Tuyền, khiến cô loạng choạng mấy bước ngã vật xuống đất.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Nói xong, lớp trưởng đầu bỏ một chút lưu luyến.
“Ha ha ha! Ha ha ha! Dư Tuyền! Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ.”
Nhìn thấy Dư Tuyền đánh, Vương Vân Lệ to khoái chí, Trương Đức Văn bên cạnh thấy , cảm thấy cô gái đúng là giữ ý tí nào.
Muốn thì lẽ thể giữ chút , cần gì công khai rõ ràng đến thế?
mà cô lên trông cũng , mắt cong cong, phóng khoáng ngang tàng, màu mè giả tạo.
“Ha ha ha! Lớp trưởng vốn dĩ ý định yêu đương với ngươi, đang đùa ngươi thôi. Ha ha ha! Dư Tuyền, ngươi buồn quá, tự tô vẽ cho bản mà cũng chẳng xem miếng vàng của lớp trưởng hợp với ngươi , dán lên .”
Vương Vân Lệ càng nghĩ càng thấy buồn .
Ý ban đầu của Dư Tuyền là xem cô chọc , ngờ chính cô trở thành trò hề , nếu cô , thì thật với màn diễn xuất hết của cô .
Cô đến mức thẳng lưng nổi, nếu Trương Đức Văn đỡ lấy, thể bệt xuống đất. Mặt Dư Tuyền thì đen kịt , đó mắt ngân ngấn lệ Trương Đức Văn một bên.
Vừa ứa nước mắt mở miệng: “Ly Ly! Chúng từng là bạn nhất mà, những lời em với các bạn trong lớp là em lừa họ thôi. Thực em và lớp trưởng yêu đương gì, em chỉ mượn tạm thôi.”
Lời là với Vương Vân Lệ, nhưng mắt luôn dán chặt Trương Đức Văn.
Trương Đức Văn căn bản chẳng thèm cô , đang Vương Vân Lệ đang đến ngả nghiêng, tính tình thẳng thắn, gì đó, trong lòng nghĩ thì .
Quang minh lạc, trong sáng rõ ràng.
Tựa như vũng nước trong, một cái là thấy đáy.
Gặp loại gian xảo như Dư Tuyền, chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Vân Vũ
Vương Vân Lệ dừng , vẫy tay : “Chuyện của hai chẳng thèm quan tâm, thật giả thì cũng liên quan gì đến .”
“Ly Ly! Sao cô thể , chúng là bạn mà.” Dư Tuyền đỏ mắt tỏ vẻ đáng thương, “Sao cô thể giữa chúng quan hệ gì chứ?”
Trương Đức Văn nổi nữa, cảm thấy cô gái mắt giả tạo quá mức, đáng ghét.
“Cô sốt sắng kéo Ly Ly như , rốt cuộc gì? Muốn tiền?”
“Hả?”
Tiếng của Vương Vân Lệ lập tức dừng bặt, Dư Tuyền thể tin nổi: “Cái gì? Vẫn còn cho tiền? Xem là kẻ ngốc nghếch ?”
Sau đó cô đầu Trương Đức Văn, hỏi với vẻ khó hiểu: “Làm ?”
Nhìn vẻ ngốc nghếch của cô, Trương Đức Văn hiểu đưa một ngón tay , chấm nhẹ trán cô, giọng vô thức lộ vẻ yêu chiều.
“Nhìn em ngốc thế, rõ ràng như , em thể vô động tâm ?”
“Ầm!”
Đầu óc Vương Vân Lệ trống rỗng, chẳng còn một chút suy nghĩ ý thức nào, chỉ còn cảm giác mềm mại, nóng ấm trán.
Sự ấm áp đó tựa như dòng điện, nhanh chóng luồn trong cơ thể, chạy khắp nơi, khiến m.á.u trong cô ngừng lưu thông, tê dại, suýt nữa thì vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-155-co-phai-xem-toi-giong-ke-ngoc-nghech-khong.html.]
Nhìn thấy cử chỉ mật giữa hai họ, Dư Tuyền một bên ghen tị đến phát điên, ước gì sự yêu chiều của Trương Đức Văn là dành cho .
“Em, em, em, em...”
Vương Vân Lệ theo phản xạ “em em em” nửa ngày, nhưng thốt nên lời.
“Em gì chứ em, chỉ thôi, cô tìm em là mục đích đấy.”
“Mục đích?” Vương Vân Lệ hồi phục chút ý thức, Dư Tuyền, “Nói ! Tìm gì?”
Dư Tuyền tức giận: “Ly Ly! Sao cô thể như ? tìm cô là mục đích? Là cái gì ? Cô nghĩ như thế, đau lòng.
Lần tìm cô, là vì nhớ cô, tuyệt giao với cô, bạn với cô.”
Trương Đức Văn: “...”
Thật ? Vậy lúc cô chuyện, ánh mắt lấm lét là ? Tại vẻ hốt hoảng.
“Làm bạn ? Cô dám , dám tin.” Vương Vân Lệ chỉ mũi , vẻ mặt nghiêm túc, “Có cô xem giống kẻ ngốc nghếch ?”
Dư Tuyền “” lên một tiếng, đó lắc đầu: “Không ! nghĩ cô là kẻ ngốc.”
“Không ?” Vương Vân Lệ lạnh lùng nhạt, “ thấy cô chính là nghĩ giống kẻ ngốc nên mới tìm đến . Nhớ cho kỹ, cô ở chỗ trở thành con quạ đen, loại xui xẻo tận cùng .
Trước đây cho cô mượn tiền, là vì nghĩ cảnh gia đình cô khó khăn, coi như bố thí cho kẻ ăn mày. Lần cô đòi ba ngàn, cho, vì thấy cô tham lam quá đáng.”
Nhắc đến chuyện đó, Dư Tuyền hối hận đến thắt ruột, cô bạn cũ , nếu lúc đó cô tỏ ủy khuất, đáng thương một chút, Vương Vân Lệ chắc chắn sẽ đồng ý cho cô mượn ba ngàn.
Lần trở về, cô đúng là tìm Vương Vân Lệ để xin tiền, dỗ dành lớp trưởng cũng cần tiền, mua quần áo mới để phô trương trong lớp cũng cần tiền.
Khoản tiền sinh hoạt phí bố cho căn bản đủ cho cô tiêu xài hoang phí, ngoại trừ Vương Vân Lệ, tìm thứ hai sẵn sàng giúp đỡ cô hết lòng như .
Lớp trưởng chia tay với cô cũng chẳng gì đáng sợ, dù gã đàn ông đó cũng quá để ý đến cô, ở cũng thành vấn đề.
Vương Vân Lệ thể chia tay với cô, cô còn trông chờ lấy một khoản tiền từ tay cô để học khoe mẽ nữa. Người phụ nữ mềm lòng, cô hạ thấp tư thế, lẽ sẽ khiến cô vui vẻ.
Đợi khi tiền , ăn mặc chỉnh tề lộng lẫy, tin quyến rũ đàn ông bên cạnh cô .
“Xin ! Ly Ly! Lần là em sai, em nên những lời đó với chị. Đến trường , em luôn nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ khi hai chúng ở bên .” Dư Tuyền giả vờ đáng thương, ánh mắt ngừng liếc Trương Đức Văn, “Ly Ly! Chị tha thứ cho em ! Xem như vì bạn trai của chị, chúng vẫn bạn nhé.”
“Vì mặt mũi của ?” Trương Đức Văn chế nhạo, “Lời của cô thật thú vị, cô gì? Mượn danh nghĩa của Ly Ly để nhắm ?”
“Không .”
Vương Vân Lệ dù ngốc đến cũng nhận , Dư Tuyền động tà niệm với Trương Đức Văn. Anh là bạn của Song Song, chỉ mượn cho cô một ngày thôi, thể vì bản cô mà để Dư Tuyền quấy rầy.
“Dư Tuyền! Cô nhắm , cô hợp với .”
Nhìn thấy Vương Vân Lệ bảo vệ như , Trương Đức Văn bật , vẫn với giọng điệu yêu chiều đó: “Em lo cho bản ! Anh giống như em, vài lời ngon ngọt là thể đồng ý cho mượn mấy ngàn.
Cũng bố em dạy dỗ thế nào, chẳng lẽ ba ngàn là nhiều, thể mua nhiều thứ ?”
Dư Tuyền âm thầm căm hận: “...”
Gã đàn ông đáng ghét , đang tán , mà chạy đến phá đám.
“Trước đây , bây giờ thì .” Vương Vân Lệ nghiêm túc trả lời lời của Trương Đức Văn, “Quán ăn của chúng thuê một chỗ lớn như , tiền thuê một tháng mới năm trăm, ba ngàn thể đóng tiền thuê nửa năm .
Vẫn là Song Song lợi hại, một cái moi sạch đáy túi của , bây giờ ai mượn tiền cũng thể, hiện giờ là kẻ nghèo rỗng túi.”