Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 147: Chú Hứa có tâm bệnh gì?

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương nãi nãi cũng vui theo: "Phải đấy! Tốt lắm. Các cháu đúng lắm. Có lão Hứa giúp sức, cửa hàng cơm nhất định sẽ .

Lão Hứa cứ suốt ngày co cụm trong nhà cũng xong, sắp xếp cho một mặt bằng, để đảm đương, phát huy sở trường của , cũng coi như giải tỏa một khối tâm bệnh của ."

Vương Vân Lệ hiểu, tò mò hỏi: "Nãi nãi! Chú Hứa tâm bệnh gì ?"

Nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu gái, Vương nãi nãi thở dài: "Cháu đấy thôi, nhà chú Hứa ngày từng mở khách sạn lớn, những năm ba mươi, bốn mươi, ở Hải Thành tiếng.

Về sáp nhập hợp tác xã, phụ chú Hứa trong lòng u uất, bệnh lâu ngày khỏi, qua đời. Rồi đó gặp thời kỳ biến động, mẫu chú Hứa lôi đấu tố, già chịu nổi chuyện, cũng theo.

Chú Hứa đây một đàn bà, thấy sa sút quét rác, suốt ngày đ.á.n.h mắng, bỏ theo khác. Thím Hứa bây giờ ngày là một tội phạm cải tạo, thả chỗ nào để , hai họ mới tạm ghép với ."

Vương Vân Lệ bỗng nhiên vỡ lẽ: "Vậy nguyện vọng của chú Hứa là mở nhà hàng của gia đình , khôi phục sự huy hoàng ngày xưa?"

"Thông minh lắm!" Vương gia gia giơ ngón tay cái khen cháu gái, "Suy ba, giỏi lắm, lợi hại lắm."

Nghe những lời khen như đây, Vương Vân Lệ sẽ cảm thấy thực sự giỏi, nhưng bây giờ cô nghĩ nữa. Song Song còn nhỏ tuổi hơn cô, tầm còn hơn cô, cô chẳng bao giờ tự khoe khoang như mụ hàng dưa hấu họ Vương .

"Gia gia! Ông thôi ! Đó là vì ông thấy thực sự lợi hại, em gái cháu mới là lợi hại." Vương Vân Lệ ấn ngón tay cái của ông xuống, "Cái của cháu thì là gì chứ, đừng khen cháu nữa, ngại lắm."

Bùi Ngọc tiếng gỡ rối: "Ừ, chúng khen cháu nữa, chỉ xem việc cháu ."

Vương Vân Lệ lập tức tràn đầy khí thế: "Vậy thì cháu nhất định thể hành động bừa bãi như nữa , cháu giúp chú Hứa lấy sự tự tin. Nhà hàng mở , từ từ mở rộng thêm, cũng thành khách sạn lớn hàng đầu Hải Thành.

Bất kể là địa phương ngoại tỉnh, thậm chí là nước ngoài, đến đây đều đến nhà hàng của chúng ăn một bữa, ăn họ sẽ hối hận."

"Ha ha ha! Ha ha ha! Cháu gái , nhà hàng lớn của họ Hứa ngày xưa đúng là như ." Vương gia gia sảng khoái, "Bất kể là ở Tô giới Pháp Tô giới Anh, đến Hải Thành, tất nhiên đều đến nhà hàng lớn do họ Hứa mở để ăn cơm."

"Vậy cháu với chú Hứa, nhà hàng của chúng cũng đạt đến cảnh giới như ."

Như tìm thấy mục tiêu cuộc đời , Vương Vân Lệ toát ánh sáng, vô cùng phấn khích.

Vương gia gia, Vương nãi nãi và Bùi Ngọc , niềm vui trong lòng lộ rõ kiềm chế , đứa trẻ trong nhà bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện, trưởng thành, họ vui lắm.

Chuyện nhà hàng, Song Song quản nhiều, chuyển khoản cho Vương Vân Lệ ba ngàn tệ, phần còn giao hết cho cô và chú Hứa xử lý.

Đây gọi là nghi ngờ thì dùng, dùng thì nghi ngờ.

Bây giờ cô đang mang thai, luôn xe đường dài đến Hải Thành cũng thực tế, mệt . Vương Vân Lệ thể đáng tin, nhưng chú Hứa vẫn là đáng tin.

Cứ xem , thực sự thì rút vốn, chỉ cần lỗ là , dù cô cũng chỉ đầu tư ba ngàn tệ.

Học sinh lớp 12 đối mặt với kỳ thi đại học, cô tuy là giáo viên chủ nhiệm, nhưng hi vọng phần tiếng Anh học sinh thể đạt điểm cao.

Khi lên lớp, cô đặc biệt nghiêm túc, thậm chí còn căn cứ phỏng đoán của đề mấy , tổ chức thi thử mấy lượt.

Thời đại đề thi máy tính, càng máy in, đều dùng mực dầu để in đề thủ công, còn chính tay cô .

Ngày nào cũng bận rộn, lấy thời gian quản lý nhà hàng ở Hải Thành, chi bằng một ông chủ khoanh tay.

Cô lấy hết tất cả những dạng bài thể gặp cho học sinh thi thử, giáo viên chủ nhiệm lớp 12 Vương Văn Lượng cảm thấy cách của cô đúng, cũng học theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-147-chu-hua-co-tam-benh-gi.html.]

Thi mấy , rõ ràng cảm thấy điểm của học sinh nâng lên, phấn khích.

Anh đề nghị các giáo viên bộ môn khác cũng như , giáo viên Lý, Hóa, Toán cũng tổ chức thi mấy , quả nhiên cảm thấy điểm trung bình mỗi một tăng lên.

Vương Văn Lượng vui đến mức chịu nổi, đùa với : "Giáo viên Tần tuổi nhỏ nhất, thâm niên ngắn nhất, nhưng biện pháp nhiều nhất, khâm phục nhất."

Trần Quân Quân tán thành: "Nói đúng lắm, cũng khâm phục, thành tích tiếng Anh của lớp trình độ tổng thể ngày càng hơn."

Vu Na cũng theo đó đùa theo: "Phương pháp đáng phổ biến, biện pháp của giáo viên Tần nên triển khai trong trường, tranh thủ năm nay thể thi đỗ vài sinh viên đại học."

"Phải đấy! Trường chúng thể trọc đầu nữa , sẽ khiến phụ chán nản, cảm thấy học hành vô dụng."

", thi đỗ vài đứa, mới khiến nghĩ bọn giáo viên chúng là một lũ ăn hại."

Dương Khai Phụng từ bên ngoài bước , đặt vật trong tay lên bàn, phát tiếng động lớn, mặt kéo dài , như thể ai nợ cô tiền .

Mọi chỉ liếc , thèm để ý. Kể từ vụ đ.á.n.h cược thua mà chịu nhận, Lý Duy Nhất moi họ của cô chỉ là quản lý hậu cần ở Sở Giáo d.ụ.c Hải Thành, còn xem trọng cô lắm nữa.

Người đàn bà thích dựa thú, thường lấy lông gà lệnh tiễn, hù dọa đồng nghiệp, ai mà ưa nổi.

Cũng phát điên cái gì, bọn họ đang chuyện, cũng cản trở gì cô , cô đập phá đồ đạc cho ai xem.

"Buồn c.h.ế.t , những việc cứ nỗ lực là thể ?"

Dương Khai Phụng quan tâm khác gì, cô cứ của cô , cũng quan tâm khác , trong văn phòng nhiều như , ai thích thì .

Ai thì thôi.

Quản trời quản đất, quản việc cô chuyện.

"Năm nay định sẵn là sẽ trọc đầu , đừng tưởng một môn tiếng Anh thể kéo cao bao nhiêu điểm, càng đừng tưởng mấy thi thử mà học sinh thể trúng tủ đề thi. Chúng càng nhiều đề, trí nhớ càng rối loạn."

Vân Vũ

Trong văn phòng vốn đang chuyện, lên tiếng, đều im bặt, lặng lẽ công việc của .

Tần Song Song trong văn phòng, buổi sáng cô tiết, buổi chiều mới đến.

Dương Khai Phụng tưởng rằng cô trúng tim đen , càng càng hăng: "Suốt ngày nghĩ trò mới gì đó, sợ vỡ bụng .

Đừng tưởng cứ giải đề là thể nâng cao hứng thú học tập của học sinh, ngược , còn giảm hứng thú sách của chúng.

Mỗi thi cử đối với chúng mà đều như chân qua núi lửa, đau khổ khó lòng chịu nổi, đả kích sự tự tin của chúng."

Vương Văn Lượng thích , dậy ngoài, hành lang hút một điếu thuốc, thực sự chán ghét Dương Khai Phụng, cái miệng đó một câu nào ho.

Mấy giáo viên nam khác thấy cũng dậy theo ngoài, thích lải nhải. Giải đề tác dụng , khác , chứ giáo viên bộ môn bọn họ chứ?

là giáo viên chủ nhiệm lớp 10, lo lắng cho học sinh lớp 12 gì? là rỗi . Trần Quân Quân cũng thích nhảm, dậy đến lớp, tiết là tiết của cô , đến lớp chuẩn .

Vu Na , tiết tiết, đang chấm bài tập, cô cũng xem cái miệng ch.ó của Dương Khai Phụng rốt cuộc thể nhả ngọc trai gì.

 

Loading...