Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 146: Nút thắt lòng người đã được tháo gỡ

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì? Chuyện thật quá kinh tởm.” Vương Vân Lệ tức giận đến đỏ mặt, “Tại tiền chuộc gấp đôi? Cảnh sát thể trực tiếp bắt ?”

“Không bắt .” Bùi Ngọc lắc đầu, “Con gái của dì họ con đang mang thai, tên đàn ông lấy d.a.o kề cổ , cảnh sát mà dám đưa vợ , sẽ tự sát.

Dân làng vây quanh cảnh sát, hét toáng lên rằng dám đưa thì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t họ. Ở chốn sơn cùng thủy tận thông đường, g.i.ế.c mấy ngoại tỉnh quăng rừng sâu, ai mà họ c.h.ế.t thế nào?

Cảnh sát cũng là , cũng quý mạng sống. Cảnh sát càng thể bắt dân c.h.ế.t. Dì họ con lấy nổi tiền, đành đấy rơi nước mắt vẫy tay chào tạm biệt con gái, một đứa con ngoan ngoãn thế là hủy hoại như .”

Vương Vân Lệ gì nữa, cô vốn nghĩ chủ đề buôn như thế xa vời với . Hóa , ngay bên cạnh cô từng xảy , chỉ là nhà bao giờ kể cho cô mà thôi.

“Vậy nước ngoài thì ? Cũng sẽ gặp nguy hiểm ?”

“Cái đó còn tùy thuộc vận may của mỗi .” Bùi Ngục thở dài một dài, “Con còn nhớ chị Du Du hồi nhỏ thường đến nhà chơi ? Chính là nước ngoài năm ngoái .”

“Có nhớ chứ! Con từng ngưỡng mộ chị .”

Chị Du Du là con gái đồng nghiệp của , hơn cô một tuổi. Từ nhỏ học giỏi, múa , hát , còn xinh .

“Năm ngoái, chị bạn cùng phòng chơi xỏ, mùa đông giá rét ném khỏi phòng, còn cho mặc áo bông đắp chăn, kết quả là năm ngón tay bàn tay đều tê cóng hỏng hết, cắt bỏ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Vương Vân Lệ kinh ngạc tái nhợt còn tí m.á.u nào, “Sao như ? Vậy phía nhà trường ?”

“Nói gì chứ, họ chỉ biểu thị tiếc, đuổi học những học sinh chơi xỏ , nhưng thì tác dụng gì? Tổn thương mà Du Du chịu là suốt đời.” Bùi Ngọc con gái bên cạnh, “Nếu con gặp chuyện như , sẽ chuyện gì.

Nước ngoài quá xa, thể kịp thời đến bên con, chỉ thể giữ con ở bên cạnh. Con là chỗ dựa nửa đời của .”

Nhìn thấy Bùi Ngọc đang dần đỏ hoe mắt, Vương Vân Lệ cuối cùng cũng hiểu câu của Tần Song Song, cha duy nhất đời hy sinh vì con mà đòi hỏi sự đền đáp.

“Mẹ! Con nữa , con sẽ ở Hải Thành.” Vương Vân Lệ ôm lấy tay Bùi Ngọc, dụi dụi khuôn mặt , “Con sẽ ở bên mãi. Con Song Song , hiểu thể hỏi cô .”

Nghe xong lời con gái, Bùi Ngọc thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy eo con gái: “Tốt! Sau sẽ ở bên con, con và Song Song cùng lập nghiệp.”

“Nhất định chúng con sẽ nỗ lực cho nhà hàng phát triển.”

Vương Vân Lệ đến nỗi mắt cong như trăng non, ngây thơ đáng yêu.

Bùi Ngọc thấy nghẹn lòng, đứa con gái ngốc nghếch ngây thơ may mà gặp như cô giáo Tần, nếu gặp kẻ nhiều mưu nhiều kế, thì chẳng sẽ họ vò đầu bứt tai .

Cũng giống như bạn ngày của con là Dư Tuyền, con bé trở nên như , phần lớn đều liên quan đến cô .

Đứa bé đó chính là một kẻ vong ân bội nghĩa, con cô đối xử với nó như , cuối cùng chia tay trong bất hòa.

Nói cho cùng thì cũng là do con cô quá ngây thơ, phân biệt thật giả trong lòng . Bị một vố, dường như cũng khôn , tìm Tần Song Song là .

Đứa bé đó ánh mắt trong sáng ngay thẳng, một cái loại thích chiếm tiện nghi, cách đối nhân xử thế rộng rãi hòa nhã nguyên tắc, như cái Dư Tuyền , từ nhỏ đến lớn chỉ thích đòi con cô thứ thứ nọ.

khuyên bao nhiêu , tình cảm bạn bè là hai chiều, sự hy sinh một phía thuộc về phạm trù bình thường. Con bé , chỉ cần quá đáng, bất kể Dư Tuyền mở miệng đòi thứ gì nó cũng đều cho.

Vân Vũ

Anh trai Dư Tuyền kết hôn, nào là phiếu mua tivi, phiếu mua máy khâu, phiếu mua xe đạp, tất cả đều là nó hỏi con cô đòi.

Con cô về nhà liền hỏi nhà đòi, cho thì nước mắt ngắn dài, trông đặc biệt đáng thương.

Họ đành, cố gắng hết sức giúp nó kiếm cho bằng .

Về thì bắt đầu đòi tiền, một đồng hai đồng, năm đồng mười đồng mà đòi, cộng ít hơn năm trăm đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-146-nut-that-long-nguoi-da-duoc-thao-go.html.]

Thi đậu đại học , sắp chia tay, Dư Tuyền lập tức hỏi con cô đòi ba ngàn đồng, là phí học đại học của nó.

Con cô lúc đó mới Dư Tuyền đối với nó như lời nó , tình cảm cũng thuần khiết như nó từng .

Chúng nó là bạn học cùng lớn lên, từ tiểu học đến trung học cơ sở trung học phổ thông, sắp nghiệp, thể nhận lợi ích gì từ con cô nữa, liền há miệng mắc quai.

Ba ngàn đồng, đó là khái niệm gì chứ?

Con cô tuy vô tâm vô phế, nhưng rốt cuộc là đứa ngốc.

Lập tức vui: “Ba ngàn đồng? Dư Tuyền! Trước đây mày mượn tiền tao còn trả đây? Sao mày thể mở miệng ?”

Dư Tuyền thừa nhận: “Tao mượn tiền mày? Tao mượn mày đồng nào? Đó là mày tự nguyện cho tao, gọi là mượn, mà gọi là tặng, tao cần trả.”

“Vậy ba ngàn đồng mày mở miệng mượn tao hôm nay, cũng định trả ? Trước đây mày hỏi tao xin tiền, đều là mượn, tao tin mày, cũng cho mày mượn, ngờ mày định trả tao.”

“Nhà mày giàu như , cho tao mượn một ít thì ?” Dư Tuyền mỉa mai một cách đường đường chính chính, “Tao giúp mày tiêu tiền là coi trọng mày đấy, Vương Vân Lệ! Mày đừng điều, ba ngàn đồng mày cho mượn ?”

“Không mượn.”

“Không mượn thì tình cảm của bọn đến đây là kết thúc, tao đứa bạn học nhỏ mọn như mày.”

Hai cãi vã tan vỡ, con gái về nhà lì một tuần, hỏi cũng , nhờ dò la mới chuyện như .

Cô tức chịu nổi, tìm đến, chuyện với bố Dư Tuyền, bố nó cũng khá điều, cuối cùng trả tiền.

Con gái tức giận vì cô tự ý chủ, đối với cô còn sắc mặt nữa.

Thêm đó, nhà ép nó học sư phạm, càng chọc tức nó, cả ngày ở nhà bộ mặt nào vui vẻ.

Hôm nay ông bà ép thi, ngờ gặp Tần Song Song, con gái thể kết nghĩa chị em với cô , chắc chắn sẽ dần dần hòa hợp với gia đình.

Nhìn bây giờ đổi , Bùi Ngọc nghĩ thầm, trong mắt tràn đầy sự ơn.

Hai con cùng xe buýt về nhà, về đến nhà, ông bà của Vương Vân Lệ sắc mặt của cháu gái, thấy nó dường như chút vui vẻ, đều kinh ngạc, về phía con dâu Bùi Ngọc lưng cháu gái.

Dùng ánh mắt trao đổi: Chuyện gì ? Không giận dữ ?

Bùi Ngọc gật đầu: Không giận.

Vương Vân Lệ căn bản nhận sự trao đổi qua ánh mắt giữa họ, bước đến chính giữa ông bà, một tay kéo một , hứng khởi kể cho họ tất cả chuyện gặp Tần Song Song hôm nay.

Ông bà họ Vương đều sững sờ, ngờ cháu gái ngoài thi còn gặp cô giáo Tần của trường Trung học Linh Sơn, cô bé tiếng Anh cực giỏi đó.

“Ông! Bà! Song Song nhỏ hơn cháu mấy tháng, là em. Đợi khi quán cơm của cháu mở , cháu sẽ dẫn nó đến cho ông bà quen . Em đang mang thai, chồng em nhiệm vụ , ở nhà.”

Ông Vương và bà Vương trìu mến cháu gái, cảm tình với Tần Song Song “vùn vụt” tăng lên, thể một câu như , tuyệt đối là một tâm hồn ngay thẳng trong sáng.

Ông Vương gật đầu liên tục: “Tốt lắm! Tốt lắm! Hai chị em các cháu cùng hợp tác mở quán ăn, vì kiếm tiền, chỉ để việc mà , như , đặc biệt .”

Nút thắt trong lòng cháu gái tháo gỡ, chắc chắn sẽ là một đứa con ngoan.

 

Loading...