Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 145: Em Là Chị Của Cô Ấy, Phải Gánh Vác Trách Nhiệm Chăm Sóc Em Gái
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:04:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Phải, như là ." Bùi Ngọc , "Lệ Lệ một em gái, chắc chắn sẽ còn tùy tiện quậy phá nữa. Đứa em nhỏ hơn, hiểu chuyện hơn, cô bé với tư cách là chị, thể so sánh thua kém."
Lý Uyên ý kiến gì: "Bọn trẻ vui vẻ là , Lệ Lệ tính tình thẳng thắn, là một đứa trẻ ngoan."
Trong lòng Bùi Ngọc chùng xuống, gì, cô hiểu rõ, con gái thật chẳng đứa trẻ ngoan ngoãn gì, tính tình bướng bỉnh, đối với nhà cũng chẳng vẻ gì là t.ử tế.
Nó học là học, đây còn từng đòi tuyệt thực, cả ngày ở nhà chỉ thích giương mặt cáu kỉnh, hiếm khi thấy nó vui vẻ.
Thấy xuất ngoại, nó cũng , chỉ là nhà đều nỡ, bên ngoài nguy hiểm khôn lường, nếu thật sự , xảy chuyện gì thì ?
Nhà chỉ mỗi một đứa con, nếu xảy chuyện ở nơi xa xôi, chạy kịp, họ chẳng sẽ lo sốt vó lên ?
Trường Trung học Linh Sơn là một nơi , chi bằng tiên gửi con đến đó giáo viên thỉnh giảng, để con bé ở cùng Tần Song Song nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn cách đối nhân xử thế của cô bé.
Đứa bé một cái thấy là trầm , chắc chắn sẽ giống những bạn cùng lớp của con gái cô, luôn oán trời trách đất, những lời lẽ .
Bên , Tần Song Song khi chuyện xong với Vương Vân Lệ, liền dẫn và Khổng Thiếu Khanh về. Vương Vân Lệ và Bùi Ngọc kiên quyết gọi taxi đưa họ đến bến xe khách đường dài, họ lên xe mới về nhà.
"Mẹ ơi!"
Vương Vân Lệ tươi, cùng Bùi Ngọc đến trạm xe buýt, mật gọi.
Trong lòng Bùi Ngọc ấm áp, vô cùng vui sướng, cảm giác con gái trở về như thuở nhỏ, tiếng gọi " ơi" mềm mại ngọt ngào thật dễ .
"Lệ Lệ! Con gì thế?"
"Con cùng Song Song hợp tác mở một nhà hàng, Chú Hứa Thím Hứa sẽ giúp chúng con quản lý, ba chúng con cùng , thấy đề xuất thế nào?"
Tốt lắm chứ! Chỉ cần con đòi ngoài nữa, thế nào cũng .
Nhìn con gái, Bùi Ngọc vô cùng tán thành: "Rất ! Chú Hứa của con từng quản lý quán ăn, chú giúp đỡ, nhất định sẽ nên chuyện. Sao con đột nhiên nghĩ đến chuyện mở nhà hàng?"
Được tán thành ý kiến, Vương Vân Lệ vui vẻ cong môi: "Song Song đất nước chúng đang phát triển kinh tế, nước ngoài đều đổ về đây, ngoài chẳng ý nghĩa gì.
Hôm nay con dẫn cô đến chỗ Chú Hứa ăn cơm, cô bảo con ngốc, tận dụng các mối quan hệ. Cô còn chúng thể một công việc nuôi sống bản , thể một sự nghiệp của riêng ."
"Cô đúng." Bùi Ngọc hiếm khi thấy con gái về một nào đó hào hứng như , liền với Vương Vân Lệ, "Giáo viên Tần là một phẩm hạnh và đạo đức xuất chúng. Có lẽ con , cuộc thi tiếng Anh tổ chức ngày lễ năm ngoái, cô giúp trường Trung học Linh Sơn giành giải nhất đoàn trong phần thi đồng đội, giải nhất và nhì trong phần thi cá nhân.
Có mấy trường trung học ở Hải Thành mời cô về, nhưng cô đều từ chối. Trường Trung học Linh Sơn tương đối hẻo lánh, giáo viên giỏi căn bản đến đó. Cô hiểu rõ điều , nên vì lợi ích cá nhân mà từ bỏ những học sinh ở đó.
Vân Vũ
Con thể kết bạn với một bạn như , cũng là nhân duyên trời định, cảm thấy an ủi. Người thường gần mực thì đen gần đèn thì sáng, con kết bạn với như thế nào, thì con sẽ đạt đến tầm cao như thế ."
"Hả? Song Song giỏi đến ?" Vương Vân Lệ cảm thấy áy náy, thì thầm trong lòng, "Xem thật khi chị của cô , bài kiểm tra sáng nay chép bài của cô ."
Nghe những lời ngây thơ hồn nhiên của con gái, Bùi Ngọc bật , an ủi: "Không , con thể nỗ lực đuổi kịp bước chân của cô . Em là chị của cô , gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái."
" , con nhất định sẽ chăm sóc cô thật ." Vương Vân Lệ tự nhủ với lòng , "Ngày mai con sẽ đến trường, xin nghỉ nữa, học hành chăm chỉ. Còn chuyện nhà hàng, cũng quản lý thật , để cô bận tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-145-em-la-chi-cua-co-ay-phai-ganh-vac-trach-nhiem-cham-soc-em-gai.html.]
"Việc con giao cho Chú Hứa lo là , chỉ cần chu cấp đủ vốn, tin chú sẽ ."
Bùi Ngọc đưa tay xoa đầu con gái, yêu thương khôn xiết, con gái của cô cuối cùng cũng hiểu chuyện, gì, điều đó thật .
Sau nhất định đối đãi thật với giáo viên Tần, nếu cô , con gái cô còn trái ý với cô đến khi nào.
"Cũng , vài hôm nữa con sẽ tìm gặp Chú Hứa, bàn bạc chuyện với chú." Vương Vân Lệ mặt Bùi Ngọc giấu giếm, gì đó, "Song Song đang mang thai, đến Hải Thành một chuyến dễ dàng. Cô cho con điện thoại của trường, bảo con việc gì thì gọi điện thoại tìm cô , nghỉ lễ thì thư cho cô .
Cô còn thể tìm Trưởng xưởng Xưởng May quần áo Hải Thành là Trương Đức Văn, các quân tẩu trong khu gia thuộc của cô nhận thầu công việc thủ công của xưởng may."
"Thật ?" Bùi Ngọc ngạc nhiên, "Giáo viên Tần quen cả Trưởng xưởng Trương của Xưởng May Khải Thịnh ?"
"Mẹ! Mẹ thể đừng gọi Song Song là giáo viên Tần nữa ? Giống như con, gọi thẳng tên cô ?" Vương Vân Lệ chu môi, vẻ mặt vui, "Con cảm nhận , Song Song thật sự xem con là ngoài, cô đối với con chân thành. Con là chị của cô , cứ xem như thêm một đứa con gái ?"
Bùi Ngọc: "......"
Mẹ đương nhiên là , thêm một đứa con gái thông minh lanh lợi như đương nhiên là vui, chỉ sợ thôi! Con bé ngốc !
"Được! Vậy sẽ xem cô như con gái, con ghen ." Bùi Ngọc cố ý trêu con gái.
"Con ghen, con thích Song Song, cô ." Vương Vân Lệ câu , trong mắt lóe lên ánh sáng, "Cô sẽ cùng con phân tích sự đa dạng của sự việc, còn với con nên gì và nên gì.
Cô phụ nữ tiền trong tay, trong lòng mới hoang mang, những chơi cùng con giờ bao giờ những điều . Cô còn với con lòng nguy hiểm, bảo con cách phân biệt kẻ .
Con cảm thấy cô thật lợi hại! Những điều cô với con đều là những thứ con từng tiếp xúc bao giờ. Mẹ ơi! Cô bên ngoài những kẻ buôn , ?"
Bùi Ngọc cảm thấy tự trách vì bảo vệ con gái quá kỹ, bao giờ để con thấy mặt tối nhất của xã hội, nay con hỏi, cứ hết cho con .
"Mẹ . Lệ Lệ! Người nhà cho con ngoài, chính là vì những điều . Con còn nhớ dì họ của con ? Lúc nhỏ từng bồng con đó, sống ở Tô Thành ."
Vương Vân Lệ suy nghĩ một chút trong đầu, nhớ : "Con nhớ."
"Con gái của dì chuyến tàu đến Kinh Đô nhập học đại học kẻ buôn bắt cóc, bán trong núi, vợ cho một đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Năm ngoái, cô tìm cơ hội thư về nhà, dì của con báo cảnh sát, cảnh sát đưa dì đến đó, phối hợp với cảnh sát địa phương nhưng vẫn thể giải cứu ."
"Tại ?" Vương Vân Lệ như sốc, "Tại cả cảnh sát cũng cách nào?"
Bùi Ngọc giải thích: "Bởi vì nơi đó quá nghèo, đàn bà con gái trong mười dặm tám thôn về cơ bản đều là mua về. Người trong thôn đoàn kết, cảnh sát tìm ai, họ liền giấu đó, cùng đối ngoại trong thôn .
Dì của con đến, con gái của dì giấu . Dù đó cô chạy cũng tác dụng, cảnh sát cứu cũng , nhưng đưa tiền. Lúc nhà họ mua tốn ba nghìn tệ, cứu , mang sáu nghìn tệ đến chuộc."