Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 129: Đến Tận Nhà Tạ Lỗi

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:03:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Châu Châu cúi gầm mặt, dám hé răng nửa lời. Trong lòng cô rõ như ban ngày, cha già thực sự tức giận, sắp nổi trận lôi đình .

Nếu cô cầu xin Tần Song Song, lẽ ông tức giận thật sẽ quăng cô khỏi nhà.

Từ Ái Hoa lạnh lùng đó , cảm thấy Phó Sư trưởng họ Trần gặp đứa con gái như chắc là kiếp việc , tạo nghiệp.

Người , cứ nhất quyết đòi ma.

Vương Đại Lệ tán thành cách nhận của Trần Thế Quang, tranh luận cho con gái: "Con bé cũng chỉ là nhất thời bốc đồng, cố ý, mặt ngoài thể ít hai câu ?"

"Không thể." Trần Thế Quang đầu trừng mắt Vương Đại Lệ, "Đồng chí Từ Ái Hoa ngoài, cô là nạn nhân. Con gái của vô cớ hủy hoại hàng hóa trong tay , khiến cô sắp mất công việc mưu sinh.

Vương Đại Lệ! Nếu thế với , sẽ ? Có thể dễ dàng tha cho đó ?"

Chắc chắn là thể, ai dám thế với bà, bảo đảm sẽ kéo đó dạy cho một trận. khi xảy với con gái , Vương Đại Lệ vẫn cảm thấy nỡ.

Trước mặt Từ Ái Hoa, bà tiện nhiều, chỉ thể tức giận mà nhịn.

Trần Thế Quang đầu chằm chằm Trần Châu Châu, tiếp tục mắng mỏ: "Đừng tưởng ngươi đang tính toán cái gì, Trần Châu Châu! Mặc dù ngươi là con gái , nhưng nếu là Thẩm Thần Minh, cũng sẽ lấy ngươi.

Ngoài hát , ngươi còn gì? Ngươi như thế xứng với nhà họ Thẩm ? Hãy xem Tần Song Song những ngày ở đơn vị những gì?

Ngươi so kè với thì dùng âm mưu thủ đoạn, mà chính diện đọ sức với , ngươi dám ? Không chịu nghĩ cách nâng cao năng lực của bản , ngược lúc nào cũng lo những chuyện mờ ám.

Trần Thế Quang đẻ một đứa ngu ngốc đầu óc như ngươi? Về nhà lấy tiền, bồi thường cho đồng chí Từ Ái Hoa, xin đồng chí Tần Song Song, cầu xin sự tha thứ của cô , đừng trở ngại việc đồng chí Từ Ái Hoa nhận lô hàng thủ công tiếp theo.

Nếu ngươi , thì cứ theo quy trình công việc, Trần Thế Quang tuyệt đối bao che dung túng cho con cái hoành hành bừa bãi."

Từ Ái Hoa: "... "

Trong lòng vô cùng cảm động, Phó Sư trưởng Trần quả là công bằng chính trực, lợi dụng chức quyền để thiên vị Trần Châu Châu, cũng giống như lời cô , cha cô yêu chiều cô đến nhường nào.

Vân Vũ

Cho dù là yêu chiều, lẽ chỉ là khi phạm , còn khi phạm thì chắc.

nữa, Trần Châu Châu nhận , chịu bỏ tiền bồi thường là , còn chuyện tìm Tần Song Song thì cũng quan trọng.

Bản cầu xin cũng , Trần Châu Châu , khi Tần Song Song thấy càng tức giận.

chuyện cô chỉ nghĩ trong lòng, việc Trần Châu Châu cầu xin Tần Song Song tha thứ là chuyện của cô .

Phó Sư trưởng Trần bảo cô cầu xin Tần Song Song, chắc chắn là Trần Châu Châu vứt bỏ sự kiêu ngạo ngạo mạn vốn .

"Bồi thường thì nhận, xin thì thể." Trần Châu Châu ưỡn cổ lên, "Người đàn bà đó xứng xin ."

Trần Thế Quang phắt dậy, giơ tay định đ.á.n.h xuống, Vương Đại Lệ ôm chặt lấy, ông giũ phắt bà , tức giận chỉ tay Trần Châu Châu.

"Đồ nghịch tử! Lần bảo mày xin mày chịu, nếu mày chịu xin một cách riêng tư, kéo theo nhiều chuyện như ?"

Từ Ái Hoa kịp suy nghĩ, hiểu ý Trần Thế Quang gì, lát nữa về hỏi chồng .

Vương Đại Lệ , sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt, bà hiểu ý đàn ông. Lần nếu con gái chịu xin Tần Song Song một cách riêng tư, thì của Quân bộ bắt tha.

Chuyện nhiều lắm chỉ coi là mâu thuẫn giữa các quân tẩu trong khu gia đình Sư bộ, Tần Song Song cũng cơ hội mặt của Quân bộ đẩy vấn đề lên một tầm cao khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-129-den-tan-nha-ta-loi.html.]

Con gái càng giáng cấp giáng lương, ý của đàn ông chỉ là một câu: Tần Song Song thể tùy tiện trêu chọc.

Đi đến mặt Trần Châu Châu, Vương Đại Lệ khuyên cô : "Nghe lời bố con, xin , sai thì là sai , gì để nữa."

Trần Châu Châu còn định phản kháng, dùng sức bóp một cái cánh tay.

Ý đó rõ ràng, cho cô cãi .

Ngay cả cũng đồng ý, chứng tỏ chuyện thực sự nghiêm trọng. Lần chịu xin , bố cô lên sân khấu, kết quả Tần Song Song mượn cớ một tràng.

Lần nếu cô , đàn bà đó sẽ tha cho cô, xúi giục xưởng may báo cảnh sát thì ?

Người xưởng may dường như tin tưởng đàn bà đó, nếu thực sự to chuyện, lúc đó cô ăn hết mang . Ngay cả chuyện hủy hoại hàng hóa cũng nhận , còn gì dám?

Quân bộ giáng cấp xử phạt cũng , nếu kéo theo cả bố thì thật là tồi tệ.

Vật vã một lúc lâu, Trần Châu Châu gật đầu đồng ý: "Được! xin , ngay bây giờ, cũng về phòng ngủ."

Nói xong, Trần Châu Châu dậy bỏ , Từ Ái Hoa theo .

xem Trần Châu Châu thực sự xin Tần Song Song , chuyện liên quan đến sinh kế của cô, xem cũng .

Trần Châu Châu thèm để ý Từ Ái Hoa theo , mặt cô , thất thểu thế nào cũng quá đáng. Thực mặt mũi sắp đ.á.n.h bể , còn ý nghĩa gì nữa ?

Về đến nhà, Trần Châu Châu cầm một xấp tiền, dẫn theo Từ Ái Hoa, hai cùng đến cửa nhà Tần Song Song.

Từ Ái Hoa giơ tay gõ cửa: "Cô em! Có nhà ?"

Tần Song Song đang trong phòng xem bài thi, Lý Uyên mở cửa, thấy hai họ, ngạc nhiên.

"Bác gái! Chúng cháu tìm cô em Tần, cô nhà ?" Từ Ái Hoa thấy Lý Uyên, nhiệt tình hỏi.

Lý Uyên gật đầu: "Có đấy! Vào trong ! Song Song đang trong phòng xem sách."

Trần Châu Châu giả bộ toe toét bước nhà, thấy Tần Song Song từ trong phòng , đối diện với cô, biểu cảm phức tạp, hiểu thua một cô nhà quê tầm thường.

Rốt cuộc cô năng lực gì? Biết hát? Biết tiếng Anh? Biết dịch hợp đồng cho xưởng may? Cô sinh ở nông thôn ? Tại nhiều thứ như ?

"Tần Song Song! , Trần Châu Châu, hôm nay thành khẩn xin cô, hàng của Từ Ái Hoa là hủy hoại, sẵn sàng bồi thường, hy vọng cô đừng cắt mất công việc thủ công của chị Từ."

Lông mày nhíu , Tần Song Song Từ Ái Hoa, hỏi cô : "Chị Từ! Trên thỏa thuận rõ ràng , hủy hoại hàng hóa bồi thường gấp đôi, chị rõ với đồng chí Trần Châu Châu ? Lô hàng là lụa xuất khẩu, giá rẻ , chị ?"

Chưa đợi Từ Ái Hoa lên tiếng, Trần Châu Châu giành lời trả lời: "Cô với , cô cứ hủy hai trăm cái hàng, cần bồi thường bao nhiêu tiền ."

Tần Song Song gì, trong phòng lấy một bản thỏa thuận hợp tác, chỉ điều khoản giá gốc: "Tự xem !"

Trần Châu Châu cầm lấy, ánh đèn, đột nhiên lảo đảo, như sét đánh, đó bất động.

Mắt mở to, miệng há hốc, như thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

Toàn nhịn run lên, thực sự dọa sợ.

 

Loading...