Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 85: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thứ Ba, ngày hai mươi chín tháng Chạp, Tống Lâm Uyên và Tô Thanh Ti đến khu nhà sân mà họ xem ban đầu.

 

Đó là một địa điểm mà một bạn của Tống Lâm Uyên giới thiệu. Hai hôm , bạn chủ nhà xuôi lòng, bảo họ qua xem. Vì chuyện gặp mặt hai bên gia đình nên hoãn đến ngày hai mươi chín.

 

Tống Lâm Uyên chở Tô Thanh Ti bằng xe đạp đến đó. Vừa đến đầu hẻm, một trai hai mươi tuổi vẫy tay chào họ.

 

“Anh Tống, ở đây!”

 

“Giả Minh đợi lâu !”

 

“Không ạ, em cũng mới đến. Chị dâu khỏe ạ!”

 

“Chào !” Tô Thanh Ti thò đầu từ phía Tống Lâm Uyên.

 

“Chủ yếu là chú Lý thúc giục em, thì em cũng vội vàng gọi hai chị đến hôm nay. Con trai út nhà chú dính cờ bạc, thua ít tiền, chặn cửa đòi nợ.” Giả Minh dẫn họ trong hẻm, nhỏ giọng giải thích với Tống Lâm Uyên.

 

Chú Lý chính là bán căn nhà sân đây nhưng giá cả thỏa thuận .

 

Nhà chú Lý là căn nhà sân ba gian. Căn nhà khá , bảo dưỡng cũng kỹ, nhưng giá quá cao, căn nhà ba gian đòi một vạn hai tệ.

 

Ba chuyện đến sân nhà họ Lý. Bên ngoài sân một đám đang vây quanh, lớn tiếng cãi vã.

 

“Thằng họ Lý , nợ tiền thì trả, đó là lẽ trời. Đây là giấy nợ do chính tay con trai mày đấy.”

 

“Anh Hùng, khoan dung cho em vài ngày nữa. Em bán căn nhà tiền ngay, đến lúc đó em nhất định sẽ đưa tiền đến cho đầu tiên.”

 

“Bán nhà, bán nhà, mày mấy trăm mà căn nhà vẫn còn nguyên đây. Lý Thành Tài, tao cho mày ít thời gian . Tao thấy thằng nhóc mày nhớ đòn, vết thương lành là quên chuyện trả tiền ?” Anh Hùng xong liền đạp Lý Thành Tài ngã lăn đất.

 

“Anh Hùng, Hùng, là thật mà. Bố em hẹn mua nhà hôm nay đến.”

 

“Được, tao cứ đợi ở đây.” Anh Hùng xong liền kéo một cái ghế trong sân , ngang nhiên xuống giữa sân.

 

“Ôi! Lão Lý đúng là nghiệp gì mà đứa con trai út thành nông nỗi .”

 

“Là do chiều hư đấy mà. Con gái do vợ sinh thì cứ sức hành hạ, còn con trai út thì chiều đến thành thằng lưu manh.”

 

“Không là do vợ của ông ly gián ? Hồi Thành Anh còn nhỏ thường xuyên đánh, may mà bà ngoại và ruột đón về nuôi mới thoát khỏi bể khổ.”

 

Hàng xóm xung quanh nhà họ Lý quá quen với chuyện , mấy hôm nay nhà họ Lý đến đòi nợ ngớt.

 

“Ối! Chuyện gì thế ! Đông xem kịch quá nhỉ?” Giả Minh bước qua cổng sân thấy một hàng côn đồ trong sân, còn một tên trông như cầm đầu đang vắt chân chữ ngũ giữa sân.

 

Anh Hùng thấy Giả Minh, liền bật dậy: “Anh Giả, thời gian đến đây?”

 

“Cậu là ai?” Giả Minh liếc mắt Anh Hùng, nhớ gặp ở .

 

“Em là của Đông. Thằng nhóc nợ tiền trả, em đến đây để dạy cho nó một bài học thôi mà. Người Giả quen ?” Anh Hùng cũng rõ quan hệ giữa Giả Minh và nhà họ Lý, chỉ thể thăm dò hỏi.

 

“Nhà bán nhà, một bạn của mua nên cùng đến. quan tâm các gì, nhưng hôm nay đừng gây trở ngại cho chuyện của .”

 

“Vâng, đàn em xin phép ngay.”

 

“Ừ!” Giả Minh hờ hững ừ một tiếng.

 

“Hôm nay nể mặt Giả, tao tha cho mày một .” Anh Hùng đầu lườm Lý Thành Tài một cái, dẫn đám côn đồ bỏ .

 

Thấy nhóm Anh Hùng , vợ chồng chú Lý liền từ phòng trực cổng bên trong .

 

Vốn dĩ hôm nay hẹn với Giả Minh, nên hai vợ chồng đều ở nhà đợi. Lúc Anh Hùng đến, vì sợ hãi nên họ chạy phòng trực cổng trốn. Lý Thành Tài chạy chậm hơn nên Anh Hùng bắt tại trận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-85.html.]

Trước đây chú Lý vẫn thật sự bán nhà, nhưng mấy ngày nay Anh Hùng quấy nhiễu đến khốn khổ, còn hàng xóm láng giềng chê. Đều là những hàng xóm cũ sống với mấy chục năm, quả thực là mất hết cả thể diện lẫn danh dự.

 

“Đồng chí Giả, các đến , mời sân một lát, còn đợi một nữa.” Chú Lý dựng cái ghế nhóm Anh Hùng đạp đổ trong sân, mời mấy xuống.

 

“Chú Lý, căn nhà em cháu nhiều nhất chỉ thể trả một vạn tệ. Chú xem bán thì chúng sang tên, bán thì cũng cần mất thời gian của nữa.” Giả Minh sân nhà bề bộn mà tiếc nuối cho một căn nhà như .

 

Chú Lý còn gì đó, nhưng Giả Minh cho ông cơ hội mở lời, chỉ một cái ghế gỗ cánh gà : “Cái ghế thật đáng tiếc, lành như đập gãy mất một chân.”

 

Chú Lý cuối cùng vẫn lên tiếng.

 

“Bố! Bố gọi con về gì? Ấy da, chuyện gì thế ? Lộn xộn cả lên!” Một cô gái hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi bước sân giật .

 

“Anh Tử, con về , mau đây.”

 

Lý Thành Anh tỏ vẻ nghi hoặc, bố cô bao giờ chuyện với cô hòa nhã như . Cô luôn cảm thấy đây là điềm , quả nhiên những lời tiếp theo của bố cô khiến lòng cô nguội lạnh một nửa.

 

“Anh Tử, chúng bán căn nhà . Hôm nay gọi con về là để bàn bạc với con, con xem thể lấy giấy tờ nhà ?” Chú Lý dùng câu hỏi nhưng là một giọng điệu khẳng định.

 

“Ha ha ha! Bố, bố còn coi con là con bé năm xưa ? Bố gọi con về hôm nay để bàn bạc, mà là để thông báo với con đúng ?” Lý Thành Anh ông với vẻ mặt châm chọc.

 

“Nói xem, thằng em trai quý hóa của con gây chuyện gì, mà cần bán nhà mới cứu vãn . Để con đoán xem, là đ.á.n.h khác thương bồi thường, lớn bụng con gái nhà nhà gái tống tiền?” Thằng em cô suốt ngày chọc ch.ó trêu mèo, học hành thì be bét, chuyện thì ít.

 

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt , năng kiểu gì đấy? Dù đó cũng là em trai con!”

 

“Xin nhé, thấy nhà các vị hình như vẫn bàn bạc xong. Hay là chúng đây!” Tô Thanh Ti nhận mâu thuẫn nội bộ của gia đình họ, xen .

 

“Khoan !” Lý Thành Anh gọi họ .

 

đồng ý bán nhà!”

 

Tô Thanh Ti ngạc nhiên, khó hiểu cô.

 

Lý Thành Anh tự giễu một tiếng: “Cô cũng thấy đấy, cái nhà của chúng còn gì để lưu luyến nữa. Nhà thể bán, nhưng điều kiện.”

 

“Bố cũng đừng trừng mắt con. Giấy tờ nhà năm xưa ông nội giao cho con rõ là của hồi môn cho con. Hai căn nhà sân mà ông nội cho bố đều bố tiêu tan hết đấy.”

 

“Đồ nghịch nữ!” Chú Lý tức đến nên lời.

 

“Đồng chí, căn nhà các vị thỏa thuận giá bao nhiêu?” Lý Thành Anh để ý đến bố , sang hỏi Tô Thanh Ti.

 

“Căn nhà bố cô đòi một vạn hai, chúng thấy đắt, chỉ thể trả một vạn.”

 

Lý Thành Anh gật đầu, suy nghĩ một lát với chú Lý: “Bố, tiền nhà con bảy ngàn.”

 

“Cái gì! Con bảy ngàn, con !” Thím Lý hét toáng lên, con nhỏ c.h.ế.t tiệt đúng là nghĩ hão huyền!

 

“Không chịu ?” Lý Thành Anh như .

 

“Bà tư cách gì mà đồng ý? Con ý kiến , con thể bán, nhưng con trai bà thì ? Nhìn cái mặt sưng vù xanh tím kìa, thật đáng thương.” Lý Thành Anh xong còn “chậc chậc” hai tiếng.

 

Chú Lý con trai, khuôn mặt châm chọc của con gái, thở dài một tiếng.

 

“Bố đồng ý!”

 

“Được , cứ , chúng bây giờ sang tên.”

 

Không thể Lý Thành Anh là một cô gái tính toán. Sau khi tất việc sang tên, cô yêu cầu Tô Thanh Ti và Tống Lâm Uyên trả tiền tại chỗ, mà dẫn họ đến ngân hàng gần nhất, để bố cô đợi bên ngoài, trực tiếp mở tài khoản gửi bảy ngàn tệ đó. Ba ngàn còn thì cô để Tô Thanh Ti trực tiếp đưa cho bố cô, lợi dụng lúc vợ chồng chú Lý đang mải mê với tiền mà cầm sổ tiết kiệm bỏ .

 

Tô Thanh Ti bóng lưng cô rời , thầm buồn , đúng là một thú vị.

 

Mèo Dịch Truyện

 

Loading...