Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 67: --- Quay về Liễu Thụ Thôn

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:21
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Về đến Cáp Nhĩ Tân là sáng ngày thứ tư , hai dừng , một mạch xe chuyển xe, đến thị trấn là buổi chiều.

 

Từ thị trấn về làng chỉ thể bộ, nhưng quãng đường đối với họ chẳng thấm . Gần đến làng, Tống Lâm Uyên thả thần thức dò xét xung quanh , mới từ trong gian lấy một gói đồ lớn mang từ Kinh thành về khoác lên vai, dù cũng vẻ chút chứ!

 

Người ở điểm thanh niên trí thức vẫn tan ca, trong sân im ắng.

 

Hai mở cửa nhà, căn phòng lâu ngày ở phủ một lớp bụi mỏng.

 

Sô Thanh Ti dọn dẹp sạch sẽ từ xuống trong phòng, Tống Lâm Uyên lấy nước, cầm giẻ lau từ gian trong gian ngoài, từ tủ kê giường đến bàn, từ tủ chén đến bếp lò đều lau chùi một lượt, mở cả hai cánh cửa để thông gió.

 

Sô Thanh Ti thu dọn những thứ mang từ Kinh thành về, chuẩn quà bánh cho mấy bạn thiết, nhà đội trưởng chắc chắn gửi một phần, đợi đến bữa cơm tối sẽ qua sân , gửi một phần là .

 

Sữa mạch nha, trái cây, các loại bánh kẹo đều chia một nửa lớn, cho gùi để tối mang đến cho cha , tiện thể mang thêm ít lương thực tinh, lâu như chắc họ cũng sắp hết .

 

“Thanh Ti, về ?”

 

Bạch Tuyết Ngưng về thấy cửa phòng Sô Thanh Ti mở.

 

“Tuyết Ngưng, tan ca ?” Sô Thanh Ti đáp lời từ trong phòng bước .

 

“Cậu thật sự về , về nhà lâu như chúng cứ tưởng về nữa chứ.”

 

“Sao thế ? Chúng chỉ về nhà thăm thôi, nhất định chứ.”

 

“Trường học xây xong , mấy ngày nay chúng đều , giúp trường dọn dẹp vệ sinh, công xã chở một lô bàn ghế đến, cái là do trường tiểu học ở thị trấn thải , cái thì thiếu chân cái thì gãy tay, chú Liễu thứ hai đang giúp sửa chữa.”

 

Bạch Tuyết Ngưng lâu rõ tình hình nên cẩn thận giới thiệu cho cô.

 

“Chúng đều lo đến lúc khai giảng kịp về, may mà về .” Bạch Tuyết Ngưng thật sự lo lắng, khó khăn lắm mới thi đậu, nếu kịp về mà khác thế thì oan uổng bao!

 

“Thanh Ti, về !”

 

“Thanh Ti, cuối cùng cũng chịu về !”

 

Thư Nhược Hàm và Lâm Thư Viện về thấy Sô Thanh Ti trong sân.

 

“Ừ, về .”

 

Trong lúc chuyện, Sở Bách Xuyên và Tiêu Dật cũng về, Sô Thanh Ti phòng lấy những phần bánh kẹo chuẩn sẵn, mỗi một phần.

 

“Thanh Ti, quá, còn mang quà về cho chúng nữa.”

 

“Được , về nấu cơm , ngày mai thời gian chúng chuyện kỹ hơn.”

 

Bữa tối Tống Lâm Uyên nấu mì trứng cà chua, thêm một nắm cải dầu nhỏ, rắc hành lá , đến cả nước dùng cũng thơm ngon.

 

Ăn tối xong, hai xách đồ đến nhà đội trưởng. Lúc trời tối muộn, cả nhà ăn xong bữa tối, đang trong sân hóng mát.

 

Liễu Trường Hà tay cầm điếu cày thỉnh thoảng rít một , tay ngừng quạt mo, trong sân còn đốt một bó ngải cứu để đuổi muỗi.

 

“Đội trưởng, thím Thúy Anh đang hóng mát !”

 

Sô Thanh Ti chào.

 

“Sô thanh niên trí thức, Tống thanh niên trí thức về ? Mau đây . Kiến Quốc, mau mang ghế đây, mắt !” Thím Thúy Anh vẫn nhiệt tình như .

 

Sô Thanh Ti đưa đồ trong tay cho thím Thúy Anh: “Thím ơi, cháu về nhà, mang ít bánh kẹo Kinh thành về, lấy một ít cho thím và đội trưởng nếm thử ạ.”

 

“Sô thanh niên trí thức khách sáo quá, nhiều đồ thế thím thể nhận .” Trương Thúy Anh cảm thấy chiếc giỏ trong tay nặng trịch, đồ đạc ít.

 

“Thím xem thím gì kìa, mấy thứ chỉ là đồ ăn thôi, chẳng đáng giá gì ạ.” Sô Thanh Ti nhận chiếc giỏ mà bà đưa trả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-67-quay-ve-lieu-thu-thon.html.]

 

Nhìn chồng , thấy Liễu Trường Hà gật đầu, Trương Thúy Anh mới xách giỏ nhà.

 

“Sô thanh niên trí thức về đúng lúc lắm, sắp khai giảng , cháu ngày mai nghỉ một ngày, ngày thì cùng Bạch thanh niên trí thức và đến trường công tác chuẩn nhé.”

 

Liễu Trường Hà gõ tẩu t.h.u.ố.c lá khô lên đế giày, gài điếu cày thắt lưng.

 

“Tống thanh niên trí thức cũng nghỉ một ngày, ngày thì bắt đầu .”

 

Liễu Trường Hà hai tràn đầy sức sống, nghĩ bụng nghỉ một ngày đúng là lãng phí, nhưng nghĩ đến một giỏ đồ , đành để hai nhàn rỗi thêm một ngày .

 

Ngồi một lát ở nhà đội trưởng, hai liền rời .

 

“Ông ơi, đồ mà Tống thanh niên trí thức mang đến quý giá quá, hai gói bánh kẹo, hai chai rượu, một bao t.h.u.ố.c Đại Tiền Môn, còn một mảnh vải hoa. Toàn là đồ tiền cũng khó mua .”

 

Tối đó Trương Thúy Anh giường trằn trọc ngủ , chuyện phiếm với Liễu Trường Hà.

 

“Mang đến thì bà cất giữ cẩn thận, đừng ngoài mà rêu rao.”

 

“Cái đương nhiên , ngốc.” Trương Thúy Anh trợn trắng mắt với ông , đợi trợn xong mới nhớ trong bóng tối ông cũng thấy.

 

“Thân thế của Tống thanh niên trí thức hề tầm thường , ông xem nhà đến, khí thế của bà lão đó bình thường ? Sau ở làng chuyện gì giúp thì cứ giúp đỡ nhiều .”

 

Liễu Trường Hà thở dài trong bóng tối, Tống thanh niên trí thức, Sở thanh niên trí thức, Tiêu thanh niên trí thức, còn Bạch thanh niên trí thức và Thư thanh niên trí thức, mấy đều đơn giản chút nào!

 

Liễu Thụ Thôn cái miếu rách nhỏ bé nhiều đại Phật đến thế, haizz, thật đáng lo!

 

Sô Thanh Ti và Tống Lâm Uyên hề những nỗi lo vô hạn mà họ mang đến cho đội trưởng, lúc hai đang cõng gùi trong bóng tối về phía Ngưu Bằng.

 

Sô Văn Khiêm và Lê Cẩm Hoa thấy con gái và con rể về, vui mừng bày tỏ tâm trạng thế nào, chỉ đành sốt sắng rót nước cho hai , cho thêm thật nhiều đường đỏ.

 

Sô Thanh Ti uống một ngụm, ngọt đến phát nghẹn, suýt nữa thì nhịn phun , thế là cô bất động thanh sắc đẩy ly của về phía Tống Lâm Uyên.

 

Mèo Dịch Truyện

Tống Lâm Uyên uống hết bát của , như chuyện gì cầm bát của Sô Thanh Ti lên, từ tốn uống từng ngụm nhỏ.

 

Thật lợi hại!

 

Sô Thanh Ti khỏi khâm phục.

 

“Lâm Uyên , tình hình ở nhà thế nào ? Sao về gấp như .”

 

Lê Cẩm Hoa lặng lẽ đ.á.n.h giá con gái , gầy , hình như còn cao hơn một chút, xem con rể chăm sóc cô bé khá .

 

“Cha cháu nhiệm vụ về trọng thương, gia đình cháu về gặp mặt cuối. đó cứu sống, bây giờ đang trong quá trình phục hồi chức năng ạ.”

 

Tống Lâm Uyên kể rõ ngọn ngành chuyện cho Sô Văn Khiêm và Lê Cẩm Hoa .

 

“Haizz! Huân chương quân công đều là đổi bằng tính mạng mà .” Sô Văn Khiêm cảm thán.

 

“Không , !” Lê Cẩm Hoa vỗ vỗ ngực.

 

Sô Thanh Ti hỏi thăm tình hình gần đây của cha , cùng với sức khỏe của ông nội Tần và bà nội Tần, hai tháng nay chuyện gì xảy thì lòng cô mới yên tâm.

 

“Cha, , trời tối con và Lâm Uyên phiền ông nội Tần và bà nội Tần nghỉ ngơi nữa, những thứ là chúng con mang từ Kinh thành về, cha giữ lấy, ngày mai giúp chúng con gửi phần của ông nội Tần và bà nội Tần qua đó ạ.”

 

Tống Lâm Uyên lấy đồ từ trong gùi , chủ yếu là đồ ăn, còn vải vóc những thứ tương tự thì lấy, phận của họ ở ngoài càng rách rưới càng .

 

“Cha, cha nhớ với ông nội Tần là con vẫn học y lý mỗi ngày đó ạ!”

 

Xa nhà gần hai tháng, thật sợ ông nội Tần sẽ nổi giận.

 

 

Loading...