Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 41: ---Lý Tố Quỳnh kết hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:00:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mười tám tháng Chạp nhanh chóng đến, sáng sớm Tô Thanh Ti, Thư Nhược Hàm và Bạch Tuyết Ngưng đến sân , gửi quà mừng.
Tô Thanh Ti tặng bộ chăn ga gối đệm bốn món chuẩn từ , Thư Nhược Hàm tặng một cặp cốc men, Bạch Tuyết Ngưng tặng một cặp vỏ gối.
Lý Tố Quỳnh ngờ những bình thường ít qua tặng quà hậu hĩnh như . Điều kiện gia đình cô , bình thường sẽ ai hỗ trợ, những thứ cô tích cóp cũng nhiều, thêm mấy món của hồi môn, cô sẽ đỡ ngại mặt hơn nhiều.
Lý Tố Quỳnh mấy với ánh mắt ơn, nước mắt lưng tròng.
“Ngày đại hỷ, nên .”
“ , cô nên vui vẻ mới chứ.”
“Phải đó, dì Thúy Anh là dễ tính.”
Mấy vội vàng an ủi.
Lý Tố Quỳnh mặc một chiếc áo khoác bông mới màu đỏ tươi, một chiếc quần bông mới màu đen, tất cả đều do dì Thúy Anh tặng. Hai b.í.m tóc tết rủ xuống ngực, phần đuôi tóc buộc dải lụa đỏ. Sau khi rơi xuống nước, cô sốt cao hai ngày, ốm mất gần mười ngày mới khỏi, giờ sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
“Tri thức thanh niên Lý, sắc mặt cô vẻ tệ, cần trang điểm che bớt ?”
Tô Thanh Ti chỉ mặt cô, , đúng là thật! Chẳng chút huyết sắc nào.
Thời buổi cơm ăn no là lắm , gì mỹ phẩm trang điểm chứ?
“Hay là tìm một tờ giấy đỏ, ướt thoa lên mặt và môi?” Lưu Hiểu Lệ đề nghị.
“Thế thì mà ? Coi chừng thành mặt hề mất.” Lâm Thư Viện thấy đáng tin.
“Yên tâm, ở đây, chắc chắn sẽ giúp cô xinh rạng rỡ ngoài.”
Tô Thanh Ti vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
Tô Thanh Ti về phòng , đóng cửa cẩn thận gian, lấy một bộ sản phẩm chăm sóc da, một bộ mỹ phẩm trang điểm và dụng cụ trong trung tâm mua sắm.
Chăm sóc da trang điểm, kem nền, che khuyết điểm, phấn phủ. Dáng lông mày của Lý Tố Quỳnh khá nên chỉ cần tỉa nhẹ một chút là , Tô Thanh Ti kẻ mắt và đ.á.n.h phấn mắt cho cô, chỉ kẹp mi một chút, như mắt trông sẽ to hơn, đ.á.n.h má hồng, tô son môi, thoa chút son bóng, lấp lánh sáng ngời.
“Xong , thể mở mắt .”
Mèo Dịch Truyện
Tô Thanh Ti đặt gương mặt cô, Lý Tố Quỳnh trong gương, kinh ngạc, cô bao giờ thể xinh đến .
Không chỉ Lý Tố Quỳnh, cũng ngạc nhiên, ngũ quan vẫn , nhưng hơn hẳn, chỗ nào đổi, nhưng cảm thấy tất cả đều đổi.
Tô Thanh Ti cũng hài lòng với tác phẩm của , cô thực chỉ sửa sang một chút dáng mặt, dáng lông mày, để khuôn mặt trông sức sống hơn.
“Đẹp thật đó, đợi đến khi kết hôn, Thanh Ti cô cũng giúp trang điểm như thế nhé.” Thư Nhược Hàm thẳng thắn như khi.
“Đợi cô tìm yêu .” Tô Thanh Ti chút nể tình mà “đả kích” cô.
“Không ai thèm lấy cô !” Bạch Tuyết Ngưng tiếp tục “đâm dao”.
“Hai quá đáng đó!”
Trong tiếng đùa của , tiếng pháo nổ vang lên ngoài cửa, Liễu Kiến Quốc đạp xe đạp đến rước dâu, phía còn một chiếc xe bò, xe bò dùng để kéo của hồi môn của Lý Tố Quỳnh, và một chiếc vali đựng đồ dùng cá nhân của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-41-ly-to-quynh-ket-hon.html.]
Lý Tố Quỳnh tự chuẩn một bộ chăn đệm mới tinh, một bình thủy, hai chiếc khăn mặt mới, cộng thêm những món quà lặt vặt của ở điểm tri thức thanh niên, trông cũng ít.
Lý Tố Quỳnh Liễu Kiến Quốc với vẻ mặt ngây ngô , trái tim bất an bỗng trở nên bình yên. Đây chính là sẽ cùng cô sống trọn đời, điều kiện gia đình khá , ngoại hình cũng , là tài xế máy kéo, thật lòng thì cô thấy “trèo cao” .
Liễu Kiến Quốc chở Lý Tố Quỳnh xe đạp về nhà, xe bò kéo đồ theo , xe bò là một nhóm tri thức thanh niên.
Đoàn rước dâu trông thật hoành tráng, Dư Hồng Lệ những rời , ánh mắt tràn đầy hận ý thể hóa giải, điều giống với những gì cô tưởng tượng!
Ở nhà đại đội trưởng, vì Liễu Kiến Quốc kết hôn, cả và hai của nhà họ Liễu đều đưa vợ về. Ba em nhà họ Liễu, cả và hai hơn kém một tuổi, nhưng Liễu Kiến Quốc kém hai bảy tuổi, tuy nhiên ba em tình cảm .
Anh cả Liễu Kiến Thiết vì việc kết hôn của em trai út mang tất cả phiếu thịt, phiếu vải tích góp trong nhà về, đó còn đưa cho năm mươi đồng. Khiến vợ là Khương Hồng càu nhàu một trận lớn, nhưng cuối cùng vẫn Liễu Kiến Thiết đổi ý định.
Anh hai Liễu Kiến Đảng cũng bảo vợ là Lâm Tú Nguyệt mang phiếu thịt, phiếu vải trong nhà về. Lâm Tú Nguyệt lén lút đưa cho Trương Thúy Anh tám mươi đồng, là để chồng tiệc rượu thịnh soạn hơn.
Trương Thúy Anh cảm thấy hài lòng trong lòng, tuy lương của vợ chồng con trai thứ hai cao bằng vợ chồng con trai cả, nhưng con dâu thứ hai cách đối nhân xử thế.
Hôm nay là ngày vui của gia đình, vợ chồng con trai thứ hai dẫn con về giúp đỡ từ hôm qua, còn vợ chồng con trai cả thì hôm nay mới vội vã về, đúng là chỉ để ăn cỗ.
Nhà đại đội trưởng tổ chức hỷ sự, hầu hết các gia đình trong làng đều đến chung vui, thời đại việc tặng quà cũng quá cầu kỳ, tặng mấy hào, tặng chút lương thực, nhà nghèo hơn thì mang một giỏ rau củ của nhà cũng .
Vui nhất lẽ là lũ trẻ con, vây quanh Liễu Kiến Quốc và Lý Tố Quỳnh đòi kẹo ăn.
Nụ mặt Liễu Kiến Quốc ngớt, phát cho mỗi đứa trẻ hai viên kẹo.
Bữa tiệc cũng thịnh soạn, thịt kho tàu tuy thêm khoai tây nhưng thịt cũng ít, gà hầm nấm, thịt heo hầm miến, củ cải hầm xương ống, cải thảo hầm đậu phụ, và một đĩa lớn giá đỗ xào. Mùa đông rau củ ít, mấy món cũng kỳ công , mà khẩu phần mỗi món đều nhiều, bánh màn thầu bột hỗn hợp thì ăn no.
Một bữa ăn khiến no nê, miệng còn vương vãi dầu mỡ, ai nấy đều khen nhà đại đội trưởng hào phóng.
Ăn cơm xong, của điểm tri thức thanh niên cũng ở náo động phòng, cả đoàn cùng trở về điểm tri thức thanh niên.
“Tri thức thanh niên Lý thật phúc, nhà đại đội trưởng điều kiện , dì Thúy Anh cũng là bụng.” Lưu Hiểu Lệ cảm thán.
“Người ở đời gì trời thấy hết, cô xem trời xanh tha cho ai , những kẻ việc chắc chắn kết cục .”
Lâm Thư Viện là một cô gái hiền lành, ít khi chuyện phiếm, cũng cảm thấy Dư Hồng Lệ quá đáng.
“Thật ngờ cô là loại đó, may mà gặp Liễu Kiến Quốc cứu Tri thức thanh niên Lý.” Trần Phương Phương cảm thấy sợ hãi, nếu thật sự gả cho loại như Liễu Gia Bảo, cả đời sẽ hủy hoại.
Trương Tiểu Cúc và Dư Hồng Lệ là đồng hương, bình thường cũng gần, lúc đều Dư Hồng Lệ đúng, vốn định mấy lời cho cô , nhưng há miệng cuối cùng thành lời.
“Ác giả ác báo, bây giờ hai con ba ngày hai bữa đến tìm cô , còn khắp làng cô và Liễu Gia Bảo quan hệ mật, e rằng cô sẽ thể ngẩng mặt lên ở trong làng nữa.”
“Đáng đời, ai bảo cô lòng hại , ông trời cũng lòng.”
“Không báo, chỉ là đến lúc.”
Mọi thi bàn tán về Dư Hồng Lệ, từ lúc nào đến điểm tri thức thanh niên.
Những về phòng ai phát hiện ánh mắt oán độc trong đôi mắt của Dư Hồng Lệ ở nơi bóng tối cánh cửa lớn.
Vì cái gì? Vì cái gì con quấn lấy? Vì cái gì cùng rơi xuống nước mà Liễu Kiến Quốc chỉ cứu Lý Tố Quỳnh? Nghĩ đến đôi bàn tay "lợn muối" của Liễu Gia Bảo sờ mó khắp là cô cảm thấy ghê tởm.
Còn những nữa, chẳng là thấy Lý Tố Quỳnh gả cho con trai đại đội trưởng nên vội vàng bợ đỡ . Phỉ nhổ! Một lũ hám lợi!