Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 38: --- Trúc Cơ Thành Công

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:00:40
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Việc Hoa Nghiên Nghiên rời khiến ở sân bàn tán hồi lâu, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến mấy ở sân . Họ vẫn cãi cọ thì cãi cọ, yêu đương thì yêu đương, tu luyện thì tu luyện.

 

Khoảng thời gian , cảnh giới tu luyện của Tống Lâm Uyên và Tô Thanh Ti định, hai đột phá Trúc Cơ, nhưng ở điểm thanh niên trí thức chắc chắn là . Thế là họ tìm một cái cớ là về thành phố thăm họ hàng, cả hai sâu trong núi.

 

Mèo Dịch Truyện

Tuyết lớn liên tục mấy ngày, núi trắng xóa một màu, những con vật nhỏ ngoài tìm thức ăn cũng ít . Sự nguy hiểm của rừng sâu đối với hai thì chẳng đáng kể.

 

Cảm giác xa , hai dừng ở một đỉnh núi, thoắt cái trong gian. Trong những ngọn núi phía con suối nhỏ trong gian vài linh mạch do tổ tiên thu thập, linh khí dồi dào. Hai khoanh chân đỉnh núi chôn giấu một linh mạch, vận chuyển công pháp hấp thu linh khí.

 

Ban đầu linh khí vẫn từ từ và trật tự cơ thể, theo sự vận hành của công pháp, tốc độ hấp thu linh khí càng lúc càng nhanh, dần dần một vòng xoáy linh khí khổng lồ xuất hiện xung quanh hai .

 

Linh khí cơ thể lượt gột rửa linh mạch, tuần trong cơ thể cuối cùng trở về đan điền. Cuối cùng, trong đan điền tích lũy đủ linh dịch, cũng một lớp bẩn thỉu bao phủ, nhưng hai màng đến việc dọn dẹp, thoắt cái khỏi gian. Trong gian lôi kiếp, trải qua lôi kiếp thì Trúc Cơ sẽ thành công .

 

Ra khỏi gian, hai lập tức chạy nhanh về hai hướng ngược . Bầu trời đen kịt, sấm chớp giăng đầy, nhưng sét mãi giáng xuống, lúc đông lúc tây như thể đang suy nghĩ nên bổ ai .

 

Hai cảm thấy cách đủ xa mới dừng bước, hai đỉnh núi đối diện về phía xa.

 

Tia sét lẽ cảm nhận hai chạy nữa, liền tụ tập trung, lát chia thành hai luồng sét tím lớn bằng cánh tay cùng lúc giáng xuống.

 

Hai lùi mà tiến, vận chuyển bộ linh lực đến cực hạn, bay lên nghênh đón tia sét.

 

"Rầm rầm!"

 

"Rầm rầm!!"

 

Tia sét tím trực tiếp giáng xuống hai .

 

"Rắc! Rắc rắc!"

 

Từng dòng điện chạy khắp cơ thể, hai trực tiếp đ.á.n.h văng xuống nền tuyết, mặt đất chịu nổi lực mạnh mà lõm xuống một cái hố lớn.

 

Sau lôi kiếp, hai đỉnh núi bao phủ bởi một vùng linh khí nồng đậm. Linh khí tẩm bổ cơ thể Tống Lâm Uyên và Tô Thanh Ti, những vết thương nặng do sét đ.á.n.h hai lành với tốc độ mắt thường thể thấy . Cơ thể khi linh khí gột rửa trở nên trắng mịn như ngọc.

 

Tô Thanh Ti tỉnh , trời lạnh như cảm thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp như tắm trong gió xuân.

 

Vừa cúi đầu xuống thấy quần áo của sét đ.á.n.h thành tro bụi, cô chỉ cảm thấy một trận ngượng ngùng. May mà cách Tống Lâm Uyên một đỉnh núi, vội vàng lấy một bộ quần áo từ trong gian mặc .

 

Tô Thanh Ti chỉ mải kiểm tra cơ thể để ý rằng thần thức của mạnh lên nhiều Trúc Cơ. Trong khi đó, Tống Lâm Uyên ở đỉnh núi đối diện, vì lo lắng cho vợ mà đầu tiên phát hiện sự tăng cường của thần thức, và từ đó thấy một cảnh !

 

"Chú trái đất còn linh khí ? Tại lôi kiếp cam lộ giáng xuống?"

 

"Cái cũng hiểu."

 

Tuyết hai đỉnh núi khi lôi kiếp và cam lộ giáng xuống gột rửa tan chảy hết, hơn nữa cây cối cũng xanh tươi um tùm, mơn mởn.

 

"Chúng mau rời . Tuy bây giờ linh khí thì thể tu luyện, nhưng cũng loại trừ những cơ duyên đặc biệt như chúng . Vạn nhất gần đây tu luyện giả, thấy động tĩnh mà tới thì sẽ gặp rắc rối." Nói xong, Tống Lâm Uyên nắm tay Tô Thanh Ti dùng tốc độ nhanh nhất phi nhanh xuống núi.

 

"Chú, chúng đều thành phố thăm họ hàng, bây giờ về sớm ?"

 

"Không về, sắp Tết , bán một lô vật tư. Đồ trong gian, vài năm nữa sẽ còn giá trị như bây giờ ."

 

Hai vòng qua thôn đến thị trấn bắt xe thẳng đến huyện thành. Người quản lý chợ đen ở huyện thành gọi là Lão Đại Võ, hợp tác với Tống Lâm Uyên hơn một năm .

 

Đến huyện thành, Tô Thanh Ti đến cửa hàng hợp tác xã. Dù ở thời đại nào, mua sắm là bản tính của phụ nữ. Cửa hàng hợp tác xã ở huyện thành lớn hơn nhiều so với ở thị trấn, kiểu dáng quần áo cũng đa dạng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-38-truc-co-thanh-cong.html.]

 

Tống Lâm Uyên đến chỗ Lão Đại Võ, xác nhận lượng hàng hóa và địa điểm giao dịch với Lão Đại Võ xong thì đến quán ăn quốc doanh. Khi chia tay, họ hẹn gặp ở quán ăn quốc doanh.

 

Tống Lâm Uyên gọi món xong, tìm một chỗ đối diện cửa . Một lát , thấy cửa sổ gọi để lấy món ăn.

 

"Chú, chú gọi nhiều món thế gì?" Tô Thanh Ti bước cửa thấy Tống Lâm Uyên đang bưng món ăn bày lên bàn.

 

"Đóng gói mang về cho cha nếm thử món thịt kho tàu của quán ăn quốc doanh." Tống Lâm Uyên lấy hộp cơm đựng .

 

Tô Thanh Ti bật , mười phần thịt kho tàu, mười phần thịt xào chua ngọt. Chắc nhân viên phục vụ cũng nghĩ gặp kẻ phá gia chi tử .

 

"Vợ ăn nhanh , tay nghề đầu bếp ở đây hơn tay nghề của đầu bếp ở thị trấn chúng nhiều, em nếm thử xem." Tống Lâm Uyên gắp một miếng thịt kho tàu bát cô.

 

Hai ăn cơm xong cũng đến nhà khách, mà thẳng đến nơi hẹn với Lão Đại Võ. Đó là một ngọn đồi nhỏ ở huyện thành, đồi một khu rừng nhỏ. Hai rừng, thoắt cái lên cây, xung quanh ai thoắt cái gian.

 

Vừa Trúc Cơ xong, hai kiểm tra cảnh giới. Trước đây vẫn luôn tại tu luyện giường ngọc trắng nhanh hơn, Tô Thanh Ti tìm thấy một mảnh công thức trận pháp trong ngọc giản, mới giường ngọc trắng một tụ linh trận.

 

Ngồi khoanh chân giường ngọc trắng, Tô Thanh Ti nhanh chóng trạng thái tu luyện. Tống Lâm Uyên thì mãi thể tập trung, trong đầu ngừng hiện lên cảnh tượng thấy đỉnh núi: da vợ thật trắng, vóc dáng cũng tệ. Tuy mới mười bảy tuổi, , mới tròn mười sáu đến mười bảy, nhưng phát triển , chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần cong thì cong.

 

Không ! Không thể nghĩ nữa! Vợ còn nhỏ!

 

Mặc dù linh hồn cô trưởng thành nhưng cơ thể vẫn lớn, thời gian của họ còn dài, thể chờ!

 

Suy nghĩ thông suốt, Tống Lâm Uyên cũng trạng thái tu luyện.

 

Thời gian tu luyện trôi qua nhanh, màn đêm buông xuống, khu rừng nhỏ chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên... một trận tiếng bước chân từ xa vọng gần.

 

Tống Lâm Uyên và Tô Thanh Ti cùng lúc mở mắt, thoắt cái khỏi gian, từ cây nhảy xuống.

 

Đến bên ngoài khu rừng, Tống Lâm Uyên vung tay một cái, đặt một đống đồ xuống đất.

 

Chẳng mấy chốc, vài lái xe bò đến bìa rừng. Mấy đó hai đối diện đang dùng khăn quàng che đầu chỉ còn hở đôi mắt.

 

"Nhị Hắc ?"

 

" , tiền mang đến ?" Tống Lâm Uyên đè giọng hỏi.

 

"Nhị Hắc , tiền của chúng đủ lắm, xem thể giảm giá một chút hoặc bù cho , dù chúng cũng hợp tác lâu mà." Người dẫn đầu dò hỏi.

 

"Ha!" Tống Lâm Uyên khẽ một tiếng.

 

"Lão Đại Võ ăn đàng hoàng gì cả! Đã rõ ràng là tiền trao cháo múc, kiếm nhiều tiền bắt đầu phá vỡ quy tắc? Hay đây chỉ là hành động tự ý của ?" Tống Lâm Uyên nhận , là thủ hạ của Lão Đại Võ, tên là Hoàng Nhị Mao. Trước đây khi Lão Đại Võ thể đích đến thì cũng là đến nhận hàng.

 

Một đàn ông nhỏ thó bên cạnh Hoàng Nhị Mao kéo vạt áo : "Nhị ca, cái ."

 

Rõ ràng Đại ca là tiền đủ lắm, dùng vàng miếng và những món trang sức đó để trả tiền hàng, bây giờ những thứ còn giá trị lắm, Đại ca sợ Nhị Hắc đồng ý còn đặc biệt dặn mang thêm chút để bồi thường.

 

Hoàng Nhị Mao gạt tay đàn ông đó , âm trầm với Tống Lâm Uyên: "Nhị Hắc , xem, các chỉ hai , còn chúng đến bảy tám . Anh xem liệu giữ lô hàng ?"

 

Tống Lâm Uyên trong lòng lạnh, xem nuốt trọn lô hàng của đây. Hèn chi lúc đó Hoàng Nhị Mao cứ sức thuyết phục Lão Đại Võ lấy thêm hàng, là sắp Tết thể kiếm một món lớn.

 

"Anh chắc chắn ?" Tống Lâm Uyên lạnh lùng hỏi.

 

 

Loading...