Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 32: ---Con tính toán điều gì, ta biết rất rõ
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:00:34
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Tống liếc bà một cái, nhàn nhạt : “Con bé là vợ Tiểu Ngũ, bảo vật truyền đời của nhà họ Tống giao cho con bé chẳng là lẽ đương nhiên ?”
“ mà, …”
“ mà cái gì mà nhưng? Ta việc cần con đồng ý ?”
“Mẹ đừng hiểu lầm, con ý đó.” Nhạc Lâm lí nhí đáp lời.
“Hừ!”
“Vợ Tiểu Ngũ, đừng để ý đến bà , con đeo chiếc vòng , cứ giữ lấy !”
Bà Tống đầu mỉm với Tô Thanh Ti.
Ánh mắt Tô Thanh Ti lóe lên, nếu là thứ khác, vì hòa khí cô thể cần, nhưng chiếc vòng liên quan đến gian của cô, cô nhất định nó.
Thế là: “Cháu cảm ơn bà nội, chiếc vòng thật, cháu thích.”
Huyết ngọc vốn hiếm, huyết ngọc chất liệu như càng hiếm hơn, Tô Thanh Ti liếc Tống Lâm Uyên, Tống Lâm Uyên gật đầu, Tô Thanh Ti cảm giác của sai.
“Dì Nhạc, cuối cùng dì cũng đến ! Cháu nhớ dì c.h.ế.t !”
Một bóng xông nhà, lao Nhạc Lâm, Nhạc Lâm nhíu mày, cố nhịn đẩy cô .
“Nghiên Nghiên , lâu gặp, dì cũng nhớ cháu.”
“Dì Nhạc, Lâm Uyên … Em từ hợp tác xã mua bán công xã trở về, thấy một chiếc xe jeep đậu cửa khu thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức đang bàn tán rằng gia thế của đồng chí Tống thật, nhà lái xe đến thăm .”
“Đây là con bé nhà họ Hoa ? Sao xuống nông thôn ? Cháu nghiệp cấp ba mà?” Bà Tống ngắt lời cô .
Gia đình họ Hoa và họ Sở gần đây đang tranh giành gay gắt, nhưng nhà họ Sở theo con đường chính đáng, còn nhà họ Hoa, hừ! Ngay cả con cái cũng lợi dụng, con bé nhà họ Hoa từ nhỏ thích Tiểu Ngũ, nếu gia đình ủng hộ, nghiệp mà nó theo đến tận đây ?
“Bà Tống khỏe ạ, cháu học nữa, dù cũng thi đại học , nên cháu xin trường nghiệp sớm để cống hiến cho công cuộc xây dựng đất nước. Đường xá xa xôi thế , bà cũng đến đây ạ?”
Hoa Nghiên Nghiên lúc mới thấy Bà Tống đang giường.
Đồ ngốc! Nhạc Lâm thầm nghĩ. Nếu nhờ quan hệ nhà họ Hoa giúp cháu trai quân đội, bà mới hạ đối phó với con bé , tất cả là do ông già trong nhà chịu giúp đỡ nhà ngoại.
“Giác ngộ của Nghiên Nghiên đúng là cao!” Nhạc Lâm nở nụ giả tạo.
“Bà Tống, dì Nhạc, hai đến thăm Lâm Uyên ? Ở đây khổ quá, mau đưa về , cao quý như Lâm Uyên hợp với nơi …”
“Con bé Hoa, cháu về phòng cháu , chúng chuyện gia đình cần bàn bạc.”
Bà Tống một nữa ngắt lời Hoa Nghiên Nghiên, con bé những ý mà còn năng bừa bãi, chuyện gì cũng dám .
“Bà Tống…”
Hoa Nghiên Nghiên chút mơ hồ, cô lén gọi điện cho Nhạc Lâm kể lể thêm mắm thêm muối rằng Tống Lâm Uyên lấy một cô gái nhà quê, mục đích là thông qua Nhạc Lâm để chia rẽ đôi uyên ương, đây Nhạc Lâm đối xử với cô , lời đều ý cô con dâu, nhưng ngờ Bà Tống cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-32-con-tinh-toan-dieu-gi-ta-biet-rat-ro.html.]
“Vậy thì… Bà Tống, dì Nhạc hai cứ chuyện , lát nữa cháu sẽ đưa hai đến nhà khách huyện, hai từ xa đến, cháu nên tiếp đãi chu đáo.”
Hoa Nghiên Nghiên xong, ánh mắt lướt qua mặt Tống Lâm Uyên, lưu luyến rời .
“Mẹ, con thấy chuyện hôn sự của Tiểu Ngũ thể tính , môn đăng hộ đối hợp, nhà họ Tống chúng ai cũng thể . Hơn nữa, cô gái bên ngoài rõ gốc gác, ai cô đang tính toán điều gì?”
Nhạc Lâm nhớ mục đích đến đây của , ban đầu nghĩ con bé nhà quê chắc chắn lên mặt bàn, ngờ con bé xinh và khí chất đến , trách nào Tiểu Ngũ nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Xinh thì ích gì? Người thì nhiều, nhưng thể giúp ích cho gia đình thì chẳng mấy ai. Tiểu Ngũ đúng là đầu óc cố chấp, nhà chẳng là ?
“Hừ! Người khác tính toán điều gì , nhưng con tính toán điều gì rõ, Nhạc Lâm con nhất nên yên phận .” Bà Tống hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ, xem gì kìa. Con chẳng là vì cho Tiểu Ngũ ?” Nhạc Lâm giả lả.
“Thôi , thấy vợ Tiểu Ngũ , chuyện của bọn chúng con cần quản nữa, Nhạc Lâm cho con , nếu con dám giở trò lưng, hehehe!” Bà Tống chỉnh thần sắc, nghiêm túc .
Nhạc Lâm sững sờ, mấy năm nay bà cụ đối với những chuyện bà đều mắt nhắm mắt mở, chỉ chuyện Tiểu Ngũ xuống nông thôn mới khiến ông cụ và bà cụ nổi giận, đe dọa như là đầu tiên.
“Mẹ, gì ! Tiểu Ngũ là con trai độc nhất của con, con thể vì nó mà chứ?”
“Hehe! Con còn nhớ Tiểu Ngũ là con trai độc nhất của con là .” Bà Tống lạnh một tiếng.
“Mẹ, xem chỗ của Tiểu Ngũ nhỏ thế , chúng nên ở nhà khách huyện ạ?” Nhạc Lâm đ.á.n.h giá căn phòng, chỗ nhỏ, đồ đạc nhiều, tường dán báo, trần nhà dùng chiếu trúc trần treo, căn phòng vốn nhỏ còn ngăn , bên ngoài cắt thành bếp đặt một cái bàn ăn nhỏ, xoay cũng .
Sau khi kết hôn, căn phòng của Tống Lâm Uyên để trống, chỉ những vật dụng thường dùng mới chuyển đến, còn đều động tới, vốn dĩ căn phòng đó định cho Tiêu Dật ở, nhưng mấy bận kiếm tiền núi nên kịp , ban đầu Tô Thanh Ti định để Tống Lâm Uyên và tài xế Tiểu Lý ở căn phòng đó, còn ba cô gái thì chen chúc ở đây, nhưng thấy ánh mắt ghét bỏ của Nhạc Lâm, Tô Thanh Ti nhịn gì.
“Huyện thì , thành phố cũng , chú Vương ở cục công an huyện, Tiểu Ngũ con với nhiều hơn, các con ở đây chuyện gì mà nhà kịp giúp, thì tìm chú Vương. Cả chú Lưu ở thành phố cũng thăm.”
Đứa cháu trai từ nhỏ ít , lạnh lùng thích giao tiếp với khác, hiểu chuyện đời .
“Bà nội yên tâm, cháu thường xuyên đến chỗ chú Vương, quan hệ .”
Bà Tống thầm gật đầu, cháu trai kết hôn nên trưởng thành hơn.
“Hai đứa dọn dẹp một chút, lát nữa chúng sẽ xuất phát, các con cũng ở huyện thêm hai ngày.”
Tống Lâm Uyên tìm đội trưởng để xin giấy giới thiệu, tuy bắt đầu nghỉ đông , nhưng rời hai ba ngày dù cũng với đội trưởng một tiếng chứ!
Tô Thanh Ti cất những thứ Bà Tống mang đến tủ giường khóa , phong bì màu vàng cô lợi dụng cơ thể che khuất cất gian, đó cầm chiếc túi xách nhỏ đỡ Bà Tống ngoài.
Huyện lớn hơn công xã một chút mà là nhiều, nhà lầu cũng nhiều hơn, mấy thuê bốn phòng ở nhà khách huyện, sắp xếp đồ đạc xong, Tống Lâm Uyên liền đến cục công an tìm cục trưởng Vương, rằng nhà đến mời chú Vương và gia đình ăn cơm.
Vương Đại Thuận nhà Tống Lâm Uyên đến, liền vội vàng khi tan sẽ đưa gia đình đến thăm.
Hai hẹn giờ tan gặp ở quán ăn quốc doanh, Tống Lâm Uyên liền quán ăn quốc doanh để đặt chỗ, quán ăn quốc doanh ở huyện cao cấp hơn quán ở công xã chỉ một bậc, tầng là đại sảnh, cửa sổ sáng sủa, bàn ghế sạch sẽ, tầng hai mấy phòng nhỏ, văn phòng chủ nhiệm, phòng nghỉ, phòng nghỉ đầu bếp. Đại sảnh tầng hai bốn cái bàn, còn hai phòng bao nhỏ.
Cục trưởng Vương một trai một gái, vợ dạy học ở trường cấp ba một của huyện, bố ở nông thôn sống với cả.
Mèo Dịch Truyện
Tổng cộng chín , Tống Lâm Uyên đặt một phòng bao nhỏ, trả tiền đặt cọc và hẹn năm giờ rưỡi chiều đến.