Trọng Sinh 70 :Không Gian Của Tôi Có Anh - Chương 126: Gặp lại Lưu Hiểu Lệ ---

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:02:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau gần một năm xa cách, Thâm Thành những đổi nhỏ.

 

Họ về nhà mà đặt phòng ở khách sạn gần đó, vì nhà lâu ở cần dọn dẹp .

 

Mèo Dịch Truyện

“Miền Nam vẫn ấm áp hơn!” Ông Tần cởi chiếc áo bông dày , cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

, chênh lệch nhiệt độ với Kinh Thành khá lớn.” Bà Tần đang đùa với ba đứa trẻ sinh ba.

 

Tô Thanh Ti sắp xếp hành lý mang theo, lấy những thứ cần dùng của ba đứa trẻ , còn thì cất tủ quần áo của khách sạn.

 

Ba đứa trẻ sinh ba ngủ dậy, đổi môi trường mới thể thiếu cảm giác an , chúng đông tây tìm kiếm những vật quen thuộc, nhưng khi thấy đang bận rộn thì lập tức yên lặng.

 

Duyệt Duyệt còn vươn hai tay gọi “, Tô Thanh Ti ôm.

 

Tô Thanh Ti đặt đồ trong tay xuống, vươn tay ôm cô bé xuống ghế.

 

“Ôi chao, Duyệt Duyệt của chúng nhớ , xem con tè dầm nào.” Kiểm tra bỉm của Duyệt Duyệt, khô ráo.

 

Nhìn đứa bé cũng giống đói, cô liền chơi với con một lúc, Duyệt Duyệt nụ của cũng vui vẻ, “, , ngừng.

 

Bình An bên cạnh Duyệt Duyệt gọi , cũng học theo liên tục buột miệng mấy tiếng “”.

 

“Ôi, Bình An cũng gọi .” Bà Tần vui mừng.

 

Ba đứa trẻ sinh ba nhà Duyệt Duyệt khá sớm, còn đầy một tuổi nữa.

 

Tô Thanh Ti cũng bất ngờ, thật đôi khi trẻ con thể chỉ là một âm tiết vô thức, nhưng với tư cách là cha thì tự động cho rằng đó là tiếng gọi .

 

Tô Thanh Ti đặt Duyệt Duyệt lên giường, từ tay ông Tần và bà Tần đón lấy hai trai, “chụt” một tiếng hôn lên mỗi khuôn mặt nhỏ của chúng.

 

“Con trai ngoan, giỏi quá!”

 

Sau đó cũng đặt chúng lên giường, để ba đứa tự chơi.

 

“Ông Tần, bà Tần, cần bế chúng , nặng lắm, cứ để chúng tự chơi là , chỉ cần trông chừng để chúng ngã xuống là .”

 

“Không nặng, thích bế chúng lắm.” Ông Tần thầm nghĩ ở Kinh Thành bao nhiêu tranh giành, ông cũng bế mấy , bây giờ khó khăn lắm mới cơ hội.

 

“Vợ ơi, về , ơ, em dọn dẹp xong hết !” Tống Lâm Uyên khi đặt phòng khách sạn thì ngoài tìm dọn dẹp nhà cửa.

 

“Ừm, cũng nhiều đồ lắm, dù cũng chỉ ở hai ba ngày, em chỉ lấy quần áo và đồ dùng của bọn trẻ thôi, còn thì động đến.”

 

“Em cứ để đấy, về dọn dẹp là .” Tống Lâm Uyên ôm Duyệt Duyệt lên hôn một cái.

 

“Cũng chuyện gì phiền phức, dọn dẹp xong hết , tìm dọn dẹp nhà cửa ?”

 

“Ừm, vợ của Lý Duy Căn tổ chức các gia đình của đội vận tải, thành lập một bộ phận dịch vụ gia đình. Họ chịu khó, nhanh nhẹn, kinh doanh tiếng tăm.”

 

“A! A!” Duyệt Duyệt thấy ba chuyện để ý đến thì lên tiếng phản đối.

 

“Duyệt Duyệt của chúng ý kiến , nào?” Tống Lâm Uyên hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái.

 

Hai trai thấy thì dám nữa, lồm cồm bò đến, gác chân nhỏ lên ba, ì ạch bò lên.

 

Tống Lâm Uyên vươn cánh tay dài ôm hai em lòng, ba đứa trẻ nép lòng vui vẻ.

 

“Ngoan, gọi ba .” Tống Lâm Uyên bắt đầu nhiệm vụ khó khăn của , hướng dẫn bọn trẻ.

 

“Ba, ba.” Vẫn là Duyệt Duyệt mở miệng .

 

“Vợ ơi, vợ ơi, em con gái gọi ba kìa!”

 

Tống Lâm Uyên đầu gọi Tô Thanh Ti.

 

“Ba, ba.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-70-khong-gian-cua-toi-co-anh/chuong-126-gap-lai-luu-hieu-le.html.]

“Ba, ba.”

 

Bình An cũng chịu thua, đều mở miệng.

 

“Ha ha ha! Vợ ơi em thấy ?” Tống Lâm Uyên càng vui vẻ hơn.

 

“Nghe thấy , xem phấn khích kìa.”

 

Tô Thanh Ti thầm nghĩ nếu nãy Bình An gọi , sẽ cảm nghĩ thế nào.

 

Buổi tối mấy ăn bữa tối đơn giản tại nhà hàng của khách sạn, ba đứa trẻ khi ở Kinh Thành bảo mẫu trông nom, Tô Thanh Ti và Tống Lâm Uyên hầu như bận tâm, bây giờ thứ đều tự tay , Tô Thanh Ti cảm thấy đau đầu.

 

“Tống Lâm Uyên, vẫn tìm bảo mẫu thôi, nếu thì trông nổi bọn trẻ.” Tô Thanh Ti lượt đút cháo rau củ đặc biệt cho ba đứa trẻ.

 

Bà Tần vốn định cần thuê , họ thể trông, nhưng nghĩ đến ba đứa trẻ thì mở miệng.

 

“Ừm, với chị Lý , nhờ chị giới thiệu vài đáng tin cậy đến, nhưng lẽ nhanh .” Tống Lâm Uyên gật đầu.

 

“Tốt nhất là tìm một cô giúp việc nấu ăn ngon.” Những ngày sắp tới Tống Lâm Uyên chắc chắn sẽ bận, tự nấu ăn thì chỉ thể là chín, chứ ngon thì liên quan.

 

“Anh với chị Lý , cần hai kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, một nấu ăn ngon, cứ từ từ tìm kiếm, quan trọng là đáng tin cậy.”

 

, trong nhà già và trẻ con, đáng tin cậy là điều bắt buộc.”

 

Ăn xong mấy về nghỉ ngơi mà dẫn ba đứa trẻ dạo để tiêu cơm.

 

“Tô Thanh Ti?” Một phụ nữ ăn mặc thời trang ngập ngừng gọi.

 

Tô Thanh Ti đầu cô gái đó, quen mắt.

 

“Ôi chao, đúng là cô thật ! là Lưu Hiểu Lệ đây!”

 

Tô Thanh Ti kỹ, quả nhiên là Lưu Hiểu Lệ! Ở làng Liễu Thụ thì đen nhẻm gầy gò, ăn mặc cũng rách rưới, giờ đây Lưu Hiểu Lệ trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc tươm tất, tóc uốn xoăn thời trang, môi còn thoa son môi.

 

“Tô Thanh Ti, hai đến Thâm Thành du lịch ?” Lưu Hiểu Lệ nhớ cô và Tống Lâm Uyên là Kinh Thành.

 

“Không !”

 

“Không ?” Chẳng lẽ thi đại học họ thi trường ở miền Nam ?

 

và Tống Lâm Uyên việc ở đây.”

 

“Thì ! cũng việc ở đây, thật ngờ giữa biển mênh m.ô.n.g chúng vẫn thể gặp .”

 

, dạo phố mà cũng gặp thì thật là duyên!

 

“Ôi chao! Đây là con của cô và Tống Lâm Uyên ? Thật đáng yêu, ba đứa sinh ba ? Trông giống hệt .”

 

Lưu Hiểu Lệ chuyển ánh mắt sang ba đứa trẻ sinh ba, ba đứa cũng sợ lạ, toe toét với cô, khiến Lưu Hiểu Lệ thích thú thôi.

 

, ba đứa sinh ba, hai trai một em gái.” Nhìn kỹ thì Duyệt Duyệt giống hai trai lắm, ngũ quan của cô bé thanh tú hơn, nhưng bây giờ còn nhỏ nên khác biệt đáng kể.

 

Hai trò chuyện một lúc về những thanh niên trí thức cùng cắm rễ ở làng Liễu Thụ, Tô Thanh Ti kể sơ lược cho cô một chuyện .

 

“Thật ngưỡng mộ mấy , đều đỗ đại học, đặc biệt là cô và Tống Lâm Uyên là bạn học cùng lớp, thật lãng mạn!” Lưu Hiểu Lệ Tống Lâm Uyên và Tô Thanh Ti, hai vẫn trai xinh gái như , ngay cả con cái sinh cũng đáng yêu.

 

“Cô cũng kém ! Bây giờ Thâm Thành phát triển như , cô thì cũng sống tệ.” Tô Thanh Ti hề lời khách sáo, Lưu Hiểu Lệ trông cởi mở, tràn đầy sức sống, và cách ăn mặc cũng hề tệ, qua là sống .

 

cũng tạm thôi! Ồ ồ, chuyện lâu quá quên giới thiệu , đây là chồng Trần Khánh Cương.”

 

Trần Khánh Cương vẻ ngoài đoan chính, đặc biệt trai nhưng một khí chất thư sinh.

 

Thời gian còn sớm, hai trao đổi thông tin liên lạc chia tay.

 

Tô Thanh Ti ngờ rằng lâu gặp Lưu Hiểu Lệ.

 

 

Loading...