18
Làn da  trắng bệch lạnh lẽo, màu sắc chẳng khác gì tuyết bên ngoài. Ta thấy rõ xương cốt  gầy guộc của . Một tay  giữ , tay  ngăn  tiếp tục cởi quần áo,  ném  lên giường ngọc lạnh.
Động tác của   hề nhẹ nhàng,  thể  là khá thô bạo.
Bị ném mạnh lên giường ngọc lạnh, đồng tử  run lên, vô thức thoát  tiếng rên nhẹ vì đau.
Ta nhíu mày, nghĩ rằng bộ dạng  của  thực sự...  xí cùng cực.
Ta giơ tay, thuần thục truyền linh lực cho . Đồng thời, tay  lấy từ nhẫn trữ vật  vài bình đan dược, mở nắp  đổ thẳng  miệng .
Chẳng  trong  thử luyện      mà  nhiễm một  đầy hàn độc.
Cũng khó trách khi ở  sân đấu kiếm  yếu ớt như . Dù chiêu thức  tinh tiến đến mấy,  cũng  địch nổi cảnh giới của , ngay cả khi   ức chế còn ba phần linh lực.
Mang thương tích nặng như  mà còn  đến sân đấu kiếm khoe khoang, đúng là...
"Tự tìm c.h.ế.c."
Ta cúi  , giọng  chút cảm xúc khi đ.á.n.h giá.
Hắn nuốt vài viên đan dược, liên tục ho sặc đến mặt đỏ bừng. Nghe   ,  cố gắng kiềm chế cơn ho và nghiêng   .
Giọng   thật kỳ quái khi hỏi: "Sư tôn,   thấy nóng ?"
Bên ngoài là băng thiên tuyết địa, bên trong là giường ngọc lạnh ngàn năm, thì  nóng cái gì chứ?
Hắn thật  đùa.
Ta chuyên tâm truyền linh lực, chẳng buồn để ý đến .
Đến khi hàn độc trong cơ thể   kiềm chế một vòng,  mới dừng việc truyền linh lực.
Ta  dậy chuẩn  rời , nhưng   nắm lấy tay áo.
Thực  chỉ cần khẽ giằng một cái là   thể thoát , nhưng khi    thấy vẻ mặt tái nhợt hấp hối của ,  đành  giằng .
Giọng  quá mơ hồ,  chẳng  rõ  đang  gì.
Hơi bất đắc dĩ,  vô thức nhíu mày, nhưng vẫn hiếm hoi tỏ   tính mà cúi  gần  hơn: "Ngươi   gì?"
Hơi thở  mong manh như sợi tơ, giọng nhẹ như tuyết đang bay bên ngoài: "Sư tôn... con  ..."
19
Hắn   gì,   thể  .
Bởi vì câu    xong,   ngất .
Tình Yêu Mùa Hạ
Ta đành cam chịu nhường giường ngọc lạnh cho , còn  thì  ở góc phòng tiếp tục  truyện.
Chỉ là  ngờ rằng, hàn độc  quá mạnh,  liên tục ba ngày  tỉnh ,   đến các đỉnh khác mời một sư  y tu đến chữa cho .
Sư   trông khá già dặn,  còn lớn tuổi hơn , nhưng vẫn gọi  một tiếng sư , khiến  ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-mong-su-ton-phai-la-cua-ta/chuong-7.html.]
Hắn đưa cho  vài lọ đan dược, dặn dò  mỗi ngày cho uống một viên, lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ , mạng thật đúng là cứng."
Ta  phủ nhận lời  , bởi vì  cũng nghĩ như .
"...Chỉ là nếu  từ từ loại bỏ hàn độc trong cơ thể , sợ rằng   sẽ nguy hiểm."
Ta càng thêm ngượng ngùng.
Cuối cùng  : "Chỉ  thể xem cơ duyên của  thôi."
C.h.ế.c thì c.h.ế.c, đó cũng là  mệnh của .
Ta vẫn đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết,  ngày  đêm, cho đến khi đầu óc mơ hồ,  đến sân đấu kiếm chơi một chút.
   đến  đỉnh chính,   thấy âm thanh gì đó đổ sập.
Ta ngẩng đầu  lên, đồng tử co , tháp thông thiên  đỉnh cao nhất của đỉnh chính  đổ.
Hạc giấy loạng choạng vỗ đôi cánh ngắn ngủn rơi thẳng   ,  đưa tay bắt lấy, đốt hạc giấy.
Đang ngạc nhiên về thuật pháp tự nhiên như thế của , hạc giấy hóa thành tro bay tán loạn truyền đến tiếng hét gấp gáp của một lão già: "Ma tộc tấn công tiên môn! Mau đến đỉnh chính chi viện!"
Đó là giọng của chưởng môn.
Ta căng thẳng,  đầu  về phía Bạch Ngọc Ốc, bắt quyết ngự kiếm, bay thẳng đến đỉnh chính.
Ma tộc xâm lược,   từng thấy trong truyện,  đúng,   từng thấy, đó là phần cuối của truyện!
Thời Trạch tu thành đại đạo, trong một trận chiến lớn bảo vệ tiên môn, trở thành tiên tôn  xứng đáng.
 hiện giờ  đang   giường ngọc lạnh của , sống c.h.ế.c  rõ.
Ta  xuống , nơi lực lượng ma tộc đang tấn công áp đảo, khẽ thở dài,  vững  linh kiếm, rút trường tiên bên hông, rót linh lực .
Những ma tộc đó là sinh vật từ ma khí,  sợ đau đớn, tấn công dữ dội, đ.á.n.h lui vô dụng, chỉ  thể khiến chúng tiêu tán  .
  , kẻ   thực sự vẫn  xuất hiện.
Ma tộc xâm lược, chắc chắn  ít nhất một ma tôn dẫn đầu,  cứu một  tử  thương nặng, ném  sang một bên, múa trường tiên xé tan ma tộc, cho đến khi một luồng ma khí đậm đặc đến mức khiến   run rẩy ập đến.
Ta thu  trường tiên, lùi  nhanh chóng, một vết nứt lớn hình thành bên chân , đá vụn b.ắ.n tung, cổ họng bỗng nóng rát.
Không cần sờ  cũng , chắc chắn đang chảy máu.
Ma khí mạnh mẽ quá,   thể phá vỡ hộ thể linh khí của  như .
Không còn đường lùi,  chỉ  thể xông lên phía ,   đ.á.n.h lui từng bước, cho đến khi sư  chưởng môn cuối cùng cũng đến,  thực sự  nhịn , hỏi: "Đi  ? Sao giờ mới đến!"
Lão già tóc bạc triệu hồi trường kiếm, gầm còn lớn hơn cả : "Đi sửa tháp thông thiên!"
Lúc  , vẫn còn sửa tháp thông thiên.
Dường như đoán  ý nghĩ trong lòng , lão già  hét lớn một tiếng, đẩy lùi ma tộc.
"Hướng tháp thông thiên đổ sập, là một thị trấn nhân gian!"