Ta  xiềng xích gi.am c.ầm,   tên đồ  vô liêm sỉ  giữ chặt, mệt mỏi đến  còn sức để .
Không   trôi qua bao lâu, dài đến mức  cảm thấy   thể  xong cả một quyển truyện dày.
Bên cạnh chỉ còn tiếng thở và sự tĩnh lặng của hang động,  bỗng nhiên vang lên bốn tiếng thanh thúy.
Ta cảm nhận  linh khí trong  đang dâng trào mạnh mẽ, linh hải thậm chí còn mở rộng thêm nhiều. Có thể , lúc  đây,   thể đơn độc g.i.ế.c c.h.ế.c Ma Tôn mà  gặp chút khó khăn nào.
Thời Trạch buông lỏng sự trói buộc đối với . Giọng  của   còn trầm như , nhưng vẫn đầy vẻ thất vọng: "Sư tôn, bây giờ   thể g.i.ế.c  ."
Ta  đáp lời,  tiếp tục: "Đệ tử  phản bội đạo lý, vong ân bạc nghĩa , tâm tư dơ bẩn đê tiện, khiến sư tôn  vạ lây."
Tình Yêu Mùa Hạ
"Mộng Mạch Cốt  từ  mà ?" Ta hỏi một câu  liên quan.
Hắn thành thật trả lời: "Từ lúc sinh   , con tưởng đó là di vật của cha ."
Mộng Mạch Cốt    vật tầm thường, nó giống như điển tịch  ghi .
Mộng Mạch Cốt  khả năng mê hoặc tâm trí  khác. Thứ huyền thoại  thậm chí còn  thể biến giấc mơ thành hiện thực.
Tên ngốc   dùng nó để chứng đạo, mà  dùng   . Thậm chí với tư cách là chủ nhân, ngay cả bản   cũng  nhận     điều khiển.
Hắn quả thật  cơ duyên lớn, nhưng cũng thực sự ngu ngốc đến cùng cực.
Dùng Mộng Mạch Cốt chỉ để đổi lấy một cuộc gi.am c.ầm, đổi lấy một  họa lớn cho cả môn phái.
Ta nhớ  ngày đại điển bái sư,  hỏi   đầu gặp  rốt cuộc  nghĩ gì. Làm    thể vô thức kích hoạt Mộng Mạch Cốt , kéo  cùng   mộng? Trong mộng đó  độc ác, tham lam, thèm  . Dường như chỉ  như ,  mới  thể thuyết phục bản    đắm chìm lưu luyến,  xa lánh,  đảo lộn yêu hận.
Dục vọng sâu thẳm trong lòng   định sẵn từ một ánh  đầu tiên.
 rốt cuộc  vẫn  hỏi  .
Ta giơ tay, vận chuyển linh lực. Hắn cảm nhận  điều đó, vẫn  bên cạnh , áp sát  cánh tay  đang run rẩy.
Ta thở dài u uất, bóp nát Mộng Mạch Cốt trong lòng bàn tay,  khẽ : "Đã   cách dùng vật , thì   đừng dùng nữa."
Ngay khoảnh khắc bóp nát Mộng Mạch Cốt,  cảm thấy trong đầu  gì đó đứt đoạn. Đầu óc vốn mơ hồ mệt mỏi cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Ta cuối cùng cũng hiểu tại    luyện qua phàm cốt, nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi như  thường. Hóa  vòng vo một hồi, tất cả đều do Mộng Mạch Cốt  gây .
 27
Ta  dậy, rời khỏi hang động.
Bước  khỏi cửa hang,  mới nhận   vẫn đang ở Tàng Ngọc Phong. Hang động tối tăm  chỉ là một nơi tiên cảnh  phong tỏa mà thôi. Giờ đây cấm chế   phá, ánh sáng tràn  hang động, quét sạch màn đêm dày đặc.
Ta ngẩng đầu  tuyết phủ  núi,  giơ tay đón lấy một bông tuyết long lanh.
Bông tuyết  ngoan ngoãn  trong lòng bàn tay ,  kịp tan chảy thì một lực mạnh từ phía   va  .  Bông tuyết lơ lửng rơi khỏi tay, tan biến  nền tuyết trắng tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-mong-su-ton-phai-la-cua-ta/chuong-10-het.html.]
Thời Trạch khóa chặt  trong vòng tay. Dù qua lớp áo,  vẫn cảm nhận  nhịp tim dồn dập như trống của .
"Sư tôn..." Hắn thì thầm.
Ta nghiêng đầu hỏi: "Có  ngươi  đ.á.n.h lui Ma tộc ?"
Hắn im lặng một lúc,  lẽ  ngờ   hỏi câu .
 vì quen với việc trả lời câu hỏi của ,  thành thật gật đầu và  "".
"Thứ ngươi dùng để   mê man... là gì?"
Một lọ sứ nhỏ lạnh lẽo  nhét  tay . Cúi mắt ,   khỏi bật  lạnh.
Đó là một trong những lọ đan d.ư.ợ.c hiếm hoi mà Thời Trạch  chọn khi chữa thương. Chữ  của sư  y tu của   lọ t.h.u.ố.c nguệch ngoạc  xí. Ta vốn  nhớ nổi công hiệu của những loại t.h.u.ố.c đó, chỉ tưởng tất cả đều là t.h.u.ố.c chữa thương bổ dưỡng. Nào ngờ   một lọ t.h.u.ố.c lợi hại  trộn , và còn  Thời Trạch lấy .
Ta lạnh giọng: "Tịch thu."
Ta  hỏi tiếp: "Linh khí trong cơ thể , là do ngươi?"
Hắn im lặng,  trả lời nữa. Đôi tay từ phía  vẫn khóa chặt lấy .
Chỉ cần  khẽ đặt tay lên tay ,  liền hiểu ý, lập tức thả lỏng cánh tay, chỉ còn vòng nhẹ quanh  .
"Công lực của ngươi  vượt  , ngươi  thể xin phép chưởng môn, chọn một phong riêng."
Như  ,  một phong chủ tiêu sái tự do, thích thu  tử thì nhận một ,  thích thì ở  núi  truyện.
Chỉ cần khi môn phái gặp nguy hiểm thì   giúp đỡ là .
Ta cảm thấy vạt áo  kéo xuống. Đó là  đang nắm lấy tay áo .
"Con    cả. Con sẽ ở  Tàng Ngọc Phong, cùng sư tôn  truyện, cùng sư tôn luyện kiếm."
"Những quyển truyện   thấy,   ngươi lấy  ?"
"...Dạ."
"Trả  cho ."
"...Dạ."
...
Tàng Ngọc Phong quanh năm phủ đầy tuyết trắng  tan.
Trong tuyết bay khắp trời, thấp thoáng  hai bóng  sóng vai bước  cùng .
(Hết)