Sau khi yến hội trung thu kết thúc,  cùng đám người trở về tẩm cung.
Điệu múa của ngày hôm nay, xem như hao phí hơn nửa tinh thần của .
Rất mệt.
Ta gần như là dính  giường, mê man ngủ thiếp .
Sáng sớm hôm , mặt trời đã lên cao ba sào rồi,  mới chậm rì rì tỉnh dậy.
A Tự thấy  tỉnh rồi, vội vàng qua thông báo.
"Nương nương người tỉnh rồi à, hoàng hậu nương nương đã tới truyền gọi rất lâu rồi, người mau  một chuyến."
Ta dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn  có mẫn cảm khi  thấy hoàng hậu giống những lần trước.
"Không , hoàng hậu bên   cần vội."
Dù  đó cũng là tỷ tỷ ruột của .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
A Tự lại nôn nóng muốn chết: "Nương nương...."
Ta vỗ vỗ tay nàng: "Đừng vội,  rửa mặt trước, sửa soạn xong rồi , cũng  muộn."
"Dù  muộn cũng muộn rồi."
Tỷ tỷ chắc chắn biết múa trống  người này tốn bao nhiêu sức, tất nhiên sẽ  trách tội.
Ta đứng dậy  xiêm y, tinh thần  tốt lắm.
"Hoàng hậu nương nương giá đáo!"
Tiếng thông báo ngoài cửa dọa A Tự giật mình một trận, khuôn mặt nàng  đầy vẻ xong rồi xong rồi, hoàng hậu nương nương ́ch  đến cửa hỏi tội rồi.
Ta lại  có cảm giác gì, thắt đai lưng xong liền  ngoài nghênh đón.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."
Tỷ tỷ mỉm cười: "Đứng lên ."
"Bản cung biết muội mới dậy, liền qua đây xem xem, đừng ngại."
A Tự thở phào nhẹ nhõm, chậm ̃i lui .
Trong phòng chỉ còn lại  và tỷ tỷ, nhất thời trở nên yên tĩnh.
"Tỷ tỷ thích nơi này rồi ?"
Tỷ tỷ  nói gì.
Ta lại nhắc nhở lần nữa: "Tỷ tỷ chớ quên dự tính ban đầu của chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-da-nguoi/chuong-13.html.]
"Chúng   hợp với hoàng gia,  thích hợp bị vây trong thâm cung cả đời, tỷ tỷ, tỷ phải nghĩ cho rõ ̀ng."
Tỷ tỷ trầm mặc một lúc, rót một chén trà.
"Niệm Ca, tỷ tỷ hiểu, nhưng mà  ở hoàng cung, nếu   giả bộ giống một chút, làm  khiến người khác tin phục, muội cũng biết hoàng thượng hắn..."
Ta  đầu nhìn thẳng vào mắt tỷ tỷ, ánh mắt sắc bén:
"Tỷ tỷ yêu hoàng thượng rồi?"
Tỷ tỷ im lặng.
Tỷ ấy lảng tránh ánh mắt của .
Điều này đã nói rõ rất nhiều.
Suy đoán của  quả nhiên là đúng.
"Tỷ Tỷ, vinh hoa phú quý tất nhiên là tốt, nhưng những thứ này đều  phải thứ chúng  nên nghĩ tới...."
Tỷ tỷ  nói gì nữa, trầm mặc rất lâu.
Tỷ ấy thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ.
"Niệm ca, tỷ khuyên muội đừng nên quá đà, muội đã gợi  rất nhiều ̣ch ý, tỷ sợ ngộ nhỡ, lấy  phận hiện ̣i của tỷ cũng  bảo vệ được muội."
Ta khẽ cười một tiếng:
"Khả năng  đổi đề ̀i của tỷ tỷ thật là cao minh."
Tỷ ấy vẫn khuyên :
"Ân sủng của hoàng thượng chỉ là nhất thời, hôm qua muội quá nổi bật, đám phi tử ...."
Ta cắt đứt lời của tỷ ấy: "Là những phi tử  đố kỵ ,  là tỷ tỷ hy vọng  đừng câu dẫn sự chú ý của hoàng thượng?"
Tỷ ấy ̣n một chút, nói   lời.
Nói tới đây,  cũng hiểu rồi.
Đứng dậy hạ lệnh đuổi khách.
"Được rồi, ý của tỷ tỷ  đã hiểu,  cũng hy vọng tỷ tỷ sẽ đừng coi lời của  như gió thoảng bên tai."
"Muội mệt rồi, tỷ tỷ về ."
Tỷ tỷ đứng phía  : "Niệm Ca...."
Ta tiếp tục  vào trong,  hề  đầu.
Qua một lúc, tiếng bước chân vang lên.
Ta biết, tỷ ấy  rồi.