18.
Tôi nhân lúc khóe mắt còn chưa khô nước mắt, lao qua túm lấy tay Tống Âm Âm.
"Cô làm gì vậy?"
Giọng Tống Âm Âm trống rỗng như một con rối bị rút mất linh hồn.
"Tôi biết hết."
"Cô biết… gì cơ?" - Tống Âm Âm ngẩn ra.
"Tôi biết tất cả." - Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
"Thật ra cô chỉ là muốn sống tiếp, vậy thì có gì sai?
"Cô nghĩ tôi cũng là một dây tơ hồng yếu đuối, ai muốn chà đạp cũng được, giống như cô từng làm.”
"Thế nên cô mới ghen ghét, mới hận tôi. Tôi hiểu.”
"Dù là tôi, nếu thấy có người sống thoải mái giữa mạt thế, tôi cũng sẽ thấy khó chịu thay.”
"Nhưng cô có dị năng, cô là người mạnh mẽ."
Giọng Tống Âm Âm lộ rõ nét tuyệt vọng:
"Trong mắt các người tôi chỉ là một con hề nhảy nhót…"
Tôi lắc đầu:
"Không phải! Trong tình cảnh khắc nghiệt như vậy, cô vẫn cố gắng sống sót, vẫn tìm đường để đi tiếp!”
"Chứ không giống những kẻ yếu thật sự… chọn kết thúc mạng sống!
"Cố gắng sống… không đáng cười, cũng không đáng xấu hổ!"
"Thật… thật chứ?"
"Đương nhiên! Tôi biết cô vốn là một cô gái tốt. Nếu không phải vì cái thế giới này quá tàn nhẫn, cô cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy."
19.
Tống Âm Âm bật khóc nức nở, tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.
"Âm Âm, ở cái thế giới này, dựa vào đàn ông thì không thể sống lâu được đâu. Chỉ có dựa vào chính mình mới không bao giờ gục ngã.”
"Thế nên, cô có muốn ở lại, trở thành một phần trong đội của bọn tôi không?"
"Tôi á? Tôi chỉ là một người bình thường…"
"Người bình thường thì sao? Nhìn Đỗ lão nhị đi."
Tôi chỉ tay về phía Đỗ lão nhị. Cả người anh ta bỗng lạnh buốt sau lưng.
"Hồi đầu anh ta cũng chỉ là người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển thôi, mà giờ đã có thể tự mình gánh team rồi! Anh ấy chính là tấm gương sáng cho sự vươn lên của người thường đó!"
Tống Âm Âm mắt ngấn lệ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-thoat-mat-the-bang-nghe-thuat-gia-nai/chuong-7.html.]
"Thật… thật hả?"
Đỗ lão nhị mặt đỏ bừng:
"Đúng thế, tôi ngày xưa đúng là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển!"
Nói xong mới ngớ người ra.
C h ế t tiệt, mắc mưu rồi!
Tôi hài lòng gật đầu.
"Âm Âm, gia nhập đội của tôi, cô thật sự không muốn à?"
"Tôi… tôi muốn!"
Theo sau tiếng nói của Tống Âm Âm là cả căn phòng vỗ tay vang dội.
Phó Miên thở dài một tiếng.
Đỗ lão nhị vỗ vai cô ấy:
"Không sao đâu, giờ nhìn ra bản chất thật rồi chứ, đừng buồn nữa. Bình thường cô ấy cũng PUA cô miết đấy."
Phó Miên lắc đầu:
"Tôi đang nghĩ… nếu Châu Châu cứ tốt bụng thế này mãi thì biết làm sao. Tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa, không thì về sau mạt thế càng lúc càng nguy hiểm, tôi sợ mình không bảo vệ nổi sự lương thiện của em ấy."
Đỗ lão nhị: "…"
Cố Tư Uyên đứng bên cũng thở dài.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Đỗ lão nhị lập tức hừng hực tinh thần:
"Cố lão đại, chẳng lẽ anh cũng nhìn thấu bộ mặt thật của cô ấy rồi?"
Cố Tư Uyên gật đầu:
"Ừ. Châu Châu ấy à, thông minh lanh lợi… haiz, đáng yêu đến tim đau thì làm sao giờ?"
Đỗ lão nhị: 【Biến giùm cái!】
【Đỗ lão nhị sắp lật bàn rồi trời ơi cười chết!】
【Toàn fan não tàn của Châu Châu, có mở lớp tui cũng quỳ mà nghe!】
【Không đùa chứ, Cố Tư Uyên đúng kiểu điển hình của não yêu đương!】
【Đúng là cult rồi, cái bài diễn thuyết vừa rồi tôi nghe cũng thấy xúc động muốn vỗ tay luôn ấy!】
Trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Tôi nhìn chiếc bình hoa trống trơn trên bệ cửa sổ, khẽ cười không nói gì.
Xem ra đợi Tống Âm Âm thức tỉnh dị năng xong…
Tôi sẽ có hoa tươi để pha trà uống mỗi ngày rồi~