TRỐN THOÁT MẠT THẾ BẰNG NGHỆ THUẬT GIẢ NAI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-16 11:59:19
Lượt xem: 657
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
【Ha Ha, cái cảnh này đúng là quá tuyệt rồi.】
【Tống Âm Âm trong lòng chắc nổ tung: tụi bây có biết nghe người khác nói không hả?!】
【Phó Miên như ông bố bất lực nhìn con gái bị trai dụ đi vậy, buồn cười c.h.ế.t được.】
【Thôi, thương Tống Âm Âm một giây đi.】
【Tống Âm Âm bây giờ giống như bị bắt làm nhân vật phụ trong vở kịch của người ta rồi.】
Tống Âm Âm nghiến răng nghiến lợi, rút s.ú.n.g chĩa thẳng vào tôi.
“Doãn Châu! Cô đúng là tai họa! Cô đã cho mọi người uống mê hồn dược gì hả? Mỗi ngày cô sống trong sự cưng chiều, cô có bao giờ nghĩ đến những người đang đói rét ngoài kia? Rõ ràng sống còn đã là vấn đề, cô dựa vào cái gì mà ăn sung mặc sướng, còn sống vô tư đến vậy?! Cô đang gặm nhấm bánh bao tẩm m á u người đấy, cô có lương tâm không hả?!”
Mọi người xung quanh bắt đầu rì rầm:
【Công nhận là Doãn Châu nhìn cũng xinh thật, nhưng giữa thời loạn thế thế này, đúng là hơi… phí phạm.】
【Lợi dụng nỗi đau của người khác để mưu lợi cho mình, thấy cũng… rợn người.】
【Nữ chính là người xuyên sách, không lo cứu thế, chỉ lo giữ mạng?】
【Ơ cái gì vậy? Ai quy định người xuyên sách là phải làm đại hiệp, gánh thiên hạ?】
【Nhưng nếu cô ta chịu góp chút sức, có khi mấy người đó không phải c h ế t.】
【Mà cô ấy muốn sống thôi cũng có gì sai?】
Không khí đang ngột ngạt, Phó Miên và Cố Tư Uyên lập tức sa sầm mặt mày.
Tôi bị s.ú.n.g chĩa vào, đảo mắt một vòng với đám bình luận viên trực tiếp, rồi vội vã nép vào bên cạnh chị Phó Miên:
“Chị ơi hu hu, chị ấy đáng sợ quá!”
Cố Tư Uyên rất không vui, kéo tôi về phía mình, ôm chặt lại:
“Sao? Em nghĩ anh không bảo vệ được em à?”
Tôi nghiêng đầu, ngó ngó:
“Anh nhìn yếu đuối như trà xanh vậy, không đáng tin…”
Cố Tư Uyên bật cười khẽ, ánh mắt sáng lên:
“Nếu Châu Châu thích kiểu mạnh mẽ, vậy anh đổi cũng được.”
Tống Âm Âm hét toáng:
“Các người… các người coi tôi như không khí sao?!”
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Liên tiếp ba phát s.ú.n.g vang lên.
Phó Miên vội chắn trước mặt tôi định bật dị năng, nhưng Cố Tư Uyên nhanh hơn, đứng chắn ngay phía trước, mặt lạnh như tiền, tay giơ lên…
Đột nhiên, một luồng nước xoáy dịu dàng cuốn tới, gạt hai người họ sang bên, rồi đổi hướng giữa không trung, bao lấy từng viên đạn thành những quả cầu nước lơ lửng.
Tống Âm Âm sững sờ.
“Cô … cô cũng có dị năng?!”
16.
"Đúng vậy đó, ai quy định cá mặn thì không được có dị năng chứ?"
Tống Âm Âm nghẹn họng:
"Vậy sao cô…"
"Sao tôi chẳng làm gì cả à?"
Tôi cười tươi như hoa, ngoái đầu nhìn chị Phó Miên.
"Vì tôi có một người chị rất tốt, tốt nhất trên đời"
Tôi liếc Cố Tư Uyên, rồi hơi ngập ngừng, miễn cưỡng thêm một câu:
"…còn có Cố lão đại nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-thoat-mat-the-bang-nghe-thuat-gia-nai/chuong-6.html.]
Phó Miên gật đầu cái rụp, mắt đầy kiêu hãnh:
"Chỉ cần chị còn ở đây, Châu Châu muốn sống thế nào cũng được, ai dám nói gì?"
Mắt tôi lập tức rơm rớm, vẻ mặt cảm động đến nghẹn lời:
"Chị Phó Miên… chị tốt quá…"
"Châu Châu…"
"Ọe…"
Bên cạnh, Đỗ lão nhị không nhịn được, quay đầu giả nôn:
"Lại nữa rồi, trời ạ, diễn không mệt à…"
Lúc này, Cố Tư Uyên đứng dậy, giọng điềm tĩnh vang lên:
"Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn nói một câu. Doãn Châu là dị năng giả hệ thủy, chắc nhiều người từng nghe qua, cái gì khiến căn cứ này có thể tồn tại và phát triển? Chính là nước và lương thực đầy đủ.”
"Từ trước đến giờ, mọi người đều nghĩ đó là nhờ dị năng hệ không gian của Phó Miên. Nhưng sự thật là…"
Anh ngừng một nhịp, ánh mắt kiên định nhìn quanh.
"Toàn bộ nước uống cho hơn hai ngàn người sống sót và hơn ba trăm dị năng giả, đều đến từ… Doãn Châu."
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
17.
【Hơ, thì ra Châu Châu có dị năng từ sớm rồi!】
【Trời ơi mẹ ơi, xuất sắc quá, lo đủ nước uống cho cả đống người, dị năng hệ thủy của Doãn Châu chắc phải mạnh khủng khiếp.】
【Nhưng mà có dị năng lại càng đáng giận hơn? Giấu giếm kỹ thế?】
【Chuẩn luôn, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao, không hiểu nổi sao? Dị năng mà ai cũng giấu như cô ta, thế giới này dẹp luôn đi cho rồi!】
【Cô ta mà chịu bước ra làm chút việc, dù chỉ một chút thôi, chắc gì mọi người đã phải sống khổ như vậy!】
【Ơ kìa, cho tôi hỏi lại? Một mình cung cấp nước sinh tồn cho cả căn cứ mà vẫn chưa đủ gọi là đóng góp? Các vị muốn sao nữa? Dâng mạng à?】
Cố Tư Uyên khẽ cười lạnh về phía không khí, không nói một lời.
【Tôi vừa có cảm giác như bị cảnh cáo vậy…】
【Tôi cũng thế.】
【Tôi nữa.】
【+1.】
Tôi không để ý mấy thứ đang rần rần trong đầu mọi người, vì lúc đó chị Phó Miên đã bắt đầu khóc.
"Châu Châu, chị hiểu rồi… Em giấu dị năng, không phải vì ích kỷ, mà là vì không muốn giành vị trí với chị.”
"Chẳng trách vì sao mọi người lại nhanh chóng công nhận chị như vậy, hóa ra tất cả là nhờ em âm thầm làm quá nhiều cho chị…"
Khụ, thật ra… tôi chỉ là lười thôi.
Tôi có năng lực, tất nhiên điều đầu tiên tôi nghĩ là phải yêu bản thân trước chứ?
Một nghìn ánh mắt sẽ có một nghìn cái nhìn về tôi.
Mạt thế loạn lạc hiểm nguy, đời người thì ngắn ngủi.
Tôi chỉ muốn sống đúng theo mong muốn của mình mà thôi.
Tôi ráng ráng móc ra tí nước mắt, nhỏ giọng xúc động:
"Chị Phó Miên… vì em biết, chị xứng đáng để em làm vậy…"
Chị Phó Miên lập tức quay ngoắt sang Tống Âm Âm, móc d.a.o găm ra, mặt lạnh tanh:
"Châu Châu hiền lành thế mà cô dám định b.ắ.n nó? Dù cô có giỏi đến đâu, tôi cũng phải thay Châu Châu trả thù cho bằng được!"
"Chị Phó Miên, chị tốt với em quá… Châu Châu này thực sự chẳng biết lấy gì báo đáp…"
Tôi đang nhập vai cực kỳ sâu, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng:
Khoan đã, hình như trong nguyên tác Tống Âm Âm sẽ sắp thức tỉnh dị năng hệ thực vật thì phải!?
Tôi trợn tròn mắt hét toáng:
"Chị Phó Miên! Khoan đã, đừng động dao!!"