9.
【Ôi thôi rồi, nữ phụ xuất hiện, hiểu lầm bắt đầu.】
【Dù cảnh này đúng kiểu lò thiêu, nhưng cơ bắp của Cố Tư Uyên… hú hú hú~】
【Ố mồ, định tỏ tình mà hóa thành bắt gian tại trận, thế là mục tiêu vốn đã xa nay lại càng xa thêm.】
【Tặc tặc, Cố Tư Uyên toang rồi, quỳ gối lên sầu riêng đi, cảnh này có nói mấy cũng không gỡ nổi đâu!】
Tôi mặt không cảm xúc, thậm chí còn hơi... phấn khích.
Vội vã ra dấu im lặng, sau đó móc điện thoại ra chụp cái ảnh gửi cho Phó Miên.
Chờ đúng một phút rưỡi, tôi lập tức thu hồi tin nhắn.
【Ái chà, em lỡ tay gửi nhầm cho chị rồi Miên Miên à… Chị, chị đừng hiểu lầm lão đại nha, ảnh chắc chắn không phải người như vậy đâu á…】
【! Cố Tư Uyên cũng làm ra chuyện thế này á?]
【Đúng đó chị Miên, em cũng không ngờ luôn, haiz… quả nhiên đàn ông không có ai đáng tin.】
Phải đó, phải đó, đàn ông đều là thứ chẳng ra gì, chỉ có em là yêu chị nhất!
【Em đứng yên tại chỗ đấy, nhỡ Cố Tư Uyên định g i ế t người diệt khẩu thì sao? Chị tới ngay đây!】
【Hu hu hu, em sợ quá đi chị Miên Miên mau tới nha…】
Cố Tư Uyên nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp đến khó tả.
Tống Âm Âm cũng không ngờ tôi lại phản ứng kiểu này, nước mắt đọng trên má mà rớt không xong, treo lơ lửng giữa chừng.
【HAHAHAHA c h ế t mất, trông Cố Tư Uyên như đang nghĩ: “Cô ấy làm vậy còn đau hơn là hiểu lầm tôi!”】
【Cố Tư Uyên: Toang rồi, vợ sắp ghen mất! Châu Châu: Nhanh tay tố giác đi thôi!】
【Tống Âm Âm đúng là trò hề, dám cosplay trà xanh trước mặt hai chị đại trà xanh, tôi đã ngửi thấy mùi bi kịch từ xa rồi.】
Tôi chẳng buồn để ý đám bình luận đang nhảy loạn nữa.
Tống Âm Âm ấy à, tôi biết rõ.
Trong truyện, căn cứ của cô ta bị Vương Giả Zombie đánh sập, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn đến chỗ Cố Tư Uyên, hy vọng được bảo hộ.
Tưởng với chút nhan sắc là điều khiển được trái tim ảnh, ai dè lúc đó anh ta đã có Phó Miên rồi.
Nhưng mà… mấy cái đó chẳng quan trọng với tôi.
Điều tôi để tâm là cô ta đến đây nghĩa là… căn cứ trước đã sập rồi.
Tức là trận đại dịch zombie từng g i ế t tôi… sắp ập tới nơi rồi!
Tôi phải tranh thủ thời gian, củng cố tình cảm cách mạng vĩ đại giữa tôi và chị Miên mới được!
Còn việc dựa vào Cố Tư Uyên để bảo vệ mình ấy hả?
Ha!
Dù tôi giờ biết anh ấy thích tôi… thì sao chứ?
10.
Cố Tư Uyên nhìn tôi chỉ lo gõ gõ nhắn nhắn trên điện thoại, rồi khẽ chỉnh lại quần áo, bưng bát canh vịt già lên.
“Đây là Châu Châu nấu cho anh sao?”
“Ừ. Có độc đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-thoat-mat-the-bang-nghe-thuat-gia-nai/chuong-4.html.]
“Nếu là độc do Châu Châu hạ, anh cũng nguyện vui vẻ uống cạn.”
Anh vừa định uống, thì Tống Âm Âm nhào tới níu chặt cổ tay anh.
“Đừng mà! Anh Cố, anh là thủ lĩnh của cả căn cứ, sao có thể mạo hiểm như vậy được!”
Tôi nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta, khẽ cau mày.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Cố Tư Uyên đang định hất tay cô ta ra, tay vừa nhấc lên lại đột ngột đổi hướng, ngã phịch xuống dưới chân tôi một cách rất… đáng thương.
Tống Âm Âm không kịp kéo lại, ngược lại còn làm đổ cả tô canh vịt, nước nóng hổi tràn xuống, ướt đẫm người Cố Tư Uyên.
“Á! Anh Cố!”
Cổ áo anh hơi xộc xệch, từng giọt nước lăn dài xuống làn da, vẻ mặt tủi thân đến cực điểm.
“Châu Châu, em sẽ không tin lời Tống Âm Âm mà hiểu lầm anh chứ?”
Tôi im lặng chưa kịp nói gì thì ngoài cửa, Phó Miên tay cầm con d a o thái rau, xông thẳng vào.
“Đồ cặn bã! Mày dám dụ dỗ Châu Châu đơn thuần à!!”
Thấy chưa, phụ nữ giúp phụ nữ, vẫn là chắc cú nhất!
11.
Hiện giờ tôi là đại ân nhân cứu mạng của Cố Tư Uyên, không có tôi can ngăn thì Phó Miên đã băm anh ta thành nhân bánh bao rồi.
“Châu Châu!! Em nghe cho kỹ đây!”
Đầu tôi bị chị ấy lắc như trống bỏi.
“Em tuyệt đối không được bị cái vỏ ngoài của Cố Tư Uyên mê hoặc! Chị nhìn ra từ lâu rồi, anh ta là hồ ly tinh đội lốt người!”
“Ban đầu cứ giả bộ bị thương để tiếp cận em, chị còn tưởng anh ta có thể làm chỗ dựa cho em.”
“Không ngờ tên này lại dã tâm lang sói, học cái trò năm thê bảy thiếp!”
Hả?
Hóa ra chị Phó nhìn ra được mấy trò trà xanh à?
Vậy chẳng phải tôi cũng bị lộ rồi sao?
Tôi rụt rè mở miệng:
“Vậy… vậy còn em thì sao?”
“Em? Em làm sao?”
Phó Miên tỏ vẻ khó hiểu, rồi lập tức nổi giận đùng đùng:
“Em tỉnh táo chút coi! Cố Tư Uyên đầy mưu mô gian xảo, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà suốt ngày mặc áo sơ mi trắng giả nai! Ngoài cái body đẹp hơn người ta chút thì có tốt hả?”
“Đợi chị làm thủ lĩnh căn cứ rồi, loại đàn ông như vậy em muốn bao nhiêu chị cho bấy nhiêu!”
【Trời đất, Châu Châu là em gái ngoan, Cố Tư Uyên là tra nam, còn Phó Miên: biểu tượng sống của tiêu chuẩn kép.】
【Thật ra tôi đẩy thuyền Châu Châu và Cố Tư Uyên đó.】
【Trong mắt Phó Miên: Doãn Châu là bắp cải bị heo ủi; còn trong mắt tụi mình: Phó Miên là Trụ Vương bị Đát Kỷ mê hoặc.】
【Cố Tư Uyên, trắng trẻo non nớt, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi thế?】
Tôi sung sướng dụi đầu vào vai chị ấy.
“Phải đó phải đó, anh ta có thích em cỡ nào cũng không bằng chị Miên của em!”
Và rất nhanh sau đó, tôi đã nhận ra Phó Miên nói làm thủ lĩnh căn cứ, không phải nói chơi.