6.
Chỉ làm phiền mỗi mình tôi?
Không quyến rũ chị Phó Miên nữa thì coi tôi là người hầu chắc?
Tức đến nỗi muốn lệch cả sống mũi!
Nhưng điều khiến tôi phát điên hơn là… anh thật sự coi lời đó là nghiêm túc!
Đi vệ sinh bắt tôi đỡ, ăn cơm bắt tôi đút, mặc quần áo bắt tôi giúp, đến cả ngủ cũng bịa chuyện nói mơ thấy cảnh bị zombie đ â m xuyên người, nhất định bắt tôi ngồi cạnh giường ngủ chung mới yên tâm!
Tôi đây là thiếu nữ tuổi đôi mươi chính hiệu, vậy mà quầng thâm mắt sắp rớt đến cằm.
Đến cả Đỗ lão nhị và mấy kẻ trong căn cứ trước giờ ghen ăn tức ở với tôi cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông, thái độ mềm mỏng hơn hẳn.
Sau lưng còn xì xào: “Làm chim hoàng yến cũng khổ lắm chứ đùa.”
Nhìn cái kiểu Cố lão đại hành người ta lên bờ xuống ruộng, đúng là không dễ sống.
Chim hoàng yến cái gì? Tôi đây là bò kéo thuần chủng thì có!
Chỉ cần tôi lộ ra chút xíu ý định muốn anh tự làm lấy, tự vượt qua khó khăn.
Cố Tư Uyên liền mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng thở dài:
“Vậy thì đành làm phiền những cô gái khác vậy, dù sao tận thế mà, mạng người rẻ mạt, thiếu một ai cũng chẳng ai để ý đâu.”
Gì mà “những cô gái khác”?
Không phải đang nói nếu tôi không làm, thì anh sẽ đi nhờ chị Phó Miên à?
Còn gì mà thiếu một người cũng chẳng ai quan tâm?
Chẳng phải là ngầm nói dù tôi có c h ế t thì cũng không ai dám làm gì anh?
Quá đáng hết sức!
Giữ lại anh sớm muộn gì cũng là tai họa! Thà sớm kết liễu cho rồi!
7.
Tối nay tôi cố tình hẹn riêng với Cố Tư Uyên, nói là nấu canh bồi bổ cho anh ta.
Bồi bổ cơ thể hả?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt lọ thuốc gây tê.
Sau căn cứ, chỉ một cây số là có một đám zombie nhỏ, quẳng Cố Tư Uyên vô đấy cho anh ta tự sinh tự diệt đi!
Thuốc gây tê này là để tiễn anh đi chầu trời đó!
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào kiểu nội trợ tuyệt mệnh, đổ thuốc mê vào nồi canh.
Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện ra một loạt bình luận như pháo hoa:
【Cười xỉu, nam chính liếc mắt đưa tình mà như đưa cho người mù, Châu Châu chuẩn bị hạ độc rồi mà ảnh còn đang hí hửng chọn đồ mặc!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-thoat-mat-the-bang-nghe-thuat-gia-nai/chuong-3.html.]
【Tính kế quyến rũ đổ hết vào không khí, Châu Châu đến giờ vẫn kiên định tin rằng nam chính muốn giành chị Phó Miên với mình, tsk tsk, tôi bắt đầu thấy tội cho ảnh rồi đó.】
【Cố Tư Uyên: Châu Châu chắc chắn đã mê tôi như điếu đổ! Châu Châu: Giờ săn mồi tới rồi!】
【Chỉ mình tôi thấy váy lolita của Châu Châu siêu xinh thôi sao? Sao giữa đống đổ nát tận thế mà mặc ra vẫn đẹp thế? Xin link mua hàng đi mọi người ơi!】
【Với cái đầu toàn suy nghĩ yêu đương của nam chính, đừng nói thuốc mê, có là thuốc độc thì ảnh cũng l.i.ế.m sạch cái bát luôn ấy!】
…
Thông tin... nhiều quá làm tôi hơi choáng!
Tay run lên một cái.
Cả lọ thuốc đổ sạch vào nồi canh vịt già, nồi bắt đầu sôi ùng ục, nổi lên những bọt khí màu xanh lè.
【Trời má ơi, cái này mà Cố Tư Uyên ăn vô chắc thấy được cụ cố luôn quá!】
8.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Tôi bưng bát canh, chầm chậm đi về phía phòng Cố Tư Uyên.
Mặc dù mấy cái dòng bình luận loạn cào cào, nhưng ý chính thì rõ rành rành:
Cố Tư Uyên không thích Phó Miên… mà là… thích tôi?
Tôi như vừa mở ra hộp Pandora, ký ức lũ lượt tràn về…
Tất cả những hành động trước kia của anh ta… chẳng lẽ không phải đang tán tỉnh nữ chính, mà là… tán tôi?!
Tâm trạng rối bời, tôi đẩy cửa phòng anh ta ra.
Bên trong ánh nến lấp lánh, hoa hồng rải khắp sàn, còn có cả một chiếc bánh mousse kem, món gần như đã tuyệt chủng giữa tận thế.
Quả nhiên, Cố Tư Uyên diện một bộ vest trắng đen chỉn chu, cơ bắp rắn rỏi căng phồng qua lớp sơ mi, tay cầm một chai rượu vang đỏ.
【Trời ơi tôi xỉu, combo Cố Tư Uyên mặc vest và Châu Châu váy đen, đẹp xé lòng!】
【Cấm dục tổng tài vs lolita u ám, cứu tôi với, đừng nói gì nữa, cho họ hôn nhau đi, cho tôi chạm cái đi!】
【Hai người này có thể vô lý mà hôn nhau một cái không? Hôn vì tôi cũng được mà!】
【Không hổ danh bộ đồ Cố Tư Uyên cân nhắc suốt ba tiếng đồng hồ, tôi đơn phương chấp nhận hôn sự này rồi đấy nhé!】
Bình luận lướt nhanh như bão, tôi nhướng mày:
Ủa, mọi người hình như… quên mất là trong phòng còn một người khác?
Bên cạnh Cố Tư Uyên đang quỳ gối là một cô gái mặt đỏ ửng, quần áo xộc xệch, nhìn qua là biết vừa mới làm chuyện gì không thể kể ra.
Cố Tư Uyên hiếm khi trông lúng túng như vậy:
“Châu Châu… em đừng hiểu lầm…”
“Cố lão đại, anh không cần A Âm nữa sao?”
Cô gái kia kéo lại áo, đôi mắt đẫm nước nhìn tôi đầy tủi thân:
“Là vì cô em gái này à? Không sao cả, em có thể cùng cô ấy hầu hạ lão đại. Chỉ cần anh chịu giữ em lại, A Âm cái gì cũng nguyện ý!”