Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 91: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:11:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những Sơn Dân Phía Bên Kia
“Không chỗ nào khỏe, mau về !”
Mẹ kiếp!
Nhị tẩu, nhị tẩu.
Giang Vãn Vãn còn nhỏ hơn Lục Thời Xuyên mà vẫn gọi trơn tru như .
Đồ đưa xong, Lục Thời Xuyên chỉ mong về hang ngay lập tức, giữa trưa nóng bức thế , trong rừng hệt như một cái lồng hấp, đặc biệt nóng.
“Vâng, về đây!”
Lục Thời An thấy , bước lên lấy phần cơm của , những ống trúc còn nhướng mày.
“Đại ca, các tự lấy .”
Ống trúc của cũng mấy cái , chỉ thể ôm mà , những cái khác thể cầm .
Xem hôm nay ăn uống cũng khá thịnh soạn.
Vương Nhị Oa Lục Thời Xuyên phần ăn của bọn họ, mắt dán chặt những ống trúc.
Lục Thời An lên tiếng.
Y liền nhanh chóng chạy lên.
“An ca, để lấy.”
Ống trúc cao đến nửa cánh tay, Vương Nhị Oa ôm ba cái ống trúc chạy rừng. Lần lượt chia cho Lục Chính Sơn và những đang ruộng.
“Sơn ca, Hoa ca.”
Y gọi Lục Thời An là ca.
Đường ca của Lục Thời An, cũng là đường ca của y.
Lục Chính Sơn nhận lấy ống trúc, khẽ : “Đa tạ.”
Lục Chính Hoa đưa đôi đũa tiện tay bẻ : “Nhị Oa, của ngươi.”
Vương Nhị Oa nhận lấy: “Đa tạ Hoa ca.”
Lục Chính Hoa đặt m.ô.n.g gốc cây, cầm ống trúc chuẩn ăn: “Hừm, gì to tát .”
Y nghiêng ống trúc, đưa đũa , khi thấy thứ bên trong thì sững sờ.
“Ôi! Cái gì đây? Sao màu xanh thế .”
Thứ ăn ??
Lục Chính Sơn xong , quả nhiên là ! Xanh biếc sáng bóng, dùng đũa khẽ chạm nát vụn.
Mèo Dịch Truyện
Đây là đậu phụ ?
Vương Nhị Oa chẳng thèm quan tâm, thấy dùng đũa dễ nát, liền cầm ống trúc đưa miệng lên uống.
Vào miệng tan chảy, còn mát lạnh.
Ngọt!
Quay đầu Lục Thời An mà kinh hô.
“An ca, đây là gì . Vừa ngọt mềm, ăn còn mát lạnh.”
Ngon miệng giải khát.
Lục Thời An xong liền cầm ống trúc lên xem xét từng cái một, tìm thấy cái màu xanh biếc , nếm thử một miếng, kỹ.
Lại là lương phấn?
“Lương phấn, ăn !”
Thứ khác với thanh cương lương phấn , ngon hơn nhiều.
Thảo nào Lục Thời Xuyên gọi vui vẻ đến , hóa hôm nay Giang Vãn Vãn đồ ăn ngon.
Lục Chính Hoa nhớ câu hỏi đó: “ mà thanh cương lương phấn màu xanh thế?”
Lục Thời An cũng chắc: “Không nữa, nhà chỉ thích mấy thứ kỳ lạ. Các thích thì ăn , thích thì thôi.”
Thứ chắc chắn độc, nhưng màu sắc đáng sợ.
Vương Nhị Oa cần đũa, mấy ngụm uống hết nửa ống trúc.
“Đồ ăn ngon như mà ăn, chẳng lẽ còn ăn thịt rồng nữa .”
Hiện giờ cuộc sống ở trong trại ngày càng .
Y bỗng nhiên cảm ơn những tàn nhẫn vứt bỏ , nếu cũng sẽ theo Lục Thời An và những khác đến đây.
Bọn họ ở gần nhà Toàn gia, thường lão kể chuyện về những đời tránh nạn. Mới hiểu con đường tránh nạn dễ như .
Thiên tai khó qua, nhân họa càng khó qua hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-91.html.]
Hiện giờ bọn họ cuộc sống như , đó thật sự là trời cao nhân hậu, hưởng đại phúc khí. Và tất cả những điều đều do nhà họ Lục mang .
Vương Nhị Oa và Cẩu Canh sớm bàn bạc xong.
Sau , nhà họ Lục gì, bọn họ liền theo, nhà họ Lục , bọn họ liền đó. Theo chân nhà họ Lục, chắc chắn sai.
Nhìn món ăn , đến cả trong trấn cũng từng ai nhắc đến.
Đây thứ thường thể .
Lục Thời An bản phi phàm, giờ xem vợ càng lợi hại hơn.
Cái gì cũng .
Lục Chính Hoa thích món , buột miệng :
“Đợi để vợ cũng theo học hỏi, thể nhiều món ngon như .”
Lục Chính Sơn xong nhíu mày: “Lão nhị, ăn đồ ăn mà cũng bịt miệng ngươi .”
Đồ ăn là thứ thể tùy tiện dạy ?
Vạn nhất là đồ hồi môn của thì .
Lục Chính Hoa sững sờ, lúc mới nhận lời thỏa đáng.
“Không , ý là thứ ngon quá thôi.”
Lục Thời An thì chẳng bận tâm những chuyện : “Đợi khi lên , thể để nhị tẩu hỏi Vãn Vãn.”
Chàng quyền chủ.
Giang Vãn Vãn dạy thì dạy, thì với sự thông minh của nàng, tùy tiện tìm một lý do để lấp l.i.ế.m là .
Mà cái đậu phụ xanh , cả vị mặn lẫn vị ngọt thế nhỉ.
Chàng thích ăn mặn, cay, đậm đà.
Cái vị ngọt ngào , ăn mãi thấy ngấy.
Lục Chính Hoa cũng kẻ điều, vội vàng chuyển chủ đề.
“Được, Thời An, chúng còn ở mấy ngày nữa?”
Lục Thời An ăn xong lương phấn, bê bát cháo lên ăn tiếp, con châu chấu trong ống trúc . Nàng miệng thì hung dữ, nhưng vẫn cho đây mà.
“Vãn Vãn bảy ngày.”
Chờ đến khi cơ thể còn dị thường nữa thì thể trở về.
Vương Nhị Oa ăn xong, bắt chéo chân lá cây.
“Vậy chúng bảy ngày chẳng gì cả. ! An ca, chúng về thôn chẳng thấy một bóng , cũng ai qua đường. Có khu vực chỉ còn chúng thôi ?”
Thôn của họ còn nước, thôn phía cũng còn nước. Tất cả đều chạy về hướng Định Châu, khu vực chẳng chỉ còn bọn họ .
Lục Thời An uống cháo nhưng đồng tình.
“Chúng thể trốn trong núi, ngươi thật sự nghĩ khác nghĩ .”
Vương Nhị Oa lật dậy: “ chúng nước mà!”
Khoảng thời gian bọn họ vẫn luôn bận rộn trong núi, còn dập lửa rừng nữa.
Đi suốt đoạn đường , cũng chẳng thấy ngọn núi nào khác nước, với khu vực phía cháy trụi , càng thể ẩn náu .
Lục Thời An khẽ chế nhạo: “Chúng đang ở chỗ cao nhất, núi sâu rộng lớn thế , ai mà khu vực phía núi . Các ngươi sợ là quên mất , phía núi vẫn luôn sơn dân sinh sống.”
“Cho dù hạn hán nghiêm trọng đến , đám đó vẫn từng xuất hiện quanh thôn của chúng .”
Nghe Lục Thời An .
Lục Chính Sơn và mấy đều nhớ .
Từ phía núi của bọn họ, vẫn luôn một nhóm . Sống bằng nghề săn bắn, ăn ở đều núi, bao giờ giao thiệp với bọn họ, cũng kết hôn.
Các cô gái trong thôn cũng chẳng thèm để mắt đến đám sơn dân . Chẳng nhà cửa, chẳng đất đai.
Nói trắng là sống dựa trời, thế thì nhà nào chịu gả con gái . Từ khi hạn hán bắt đầu, bọn họ quả thực từng thấy nhóm đó.
Lục Chính Hoa tò mò: “Núi nước thì đám lẽ sớm bỏ trốn .”
Vương Nhị Oa cũng liên tục gật đầu: “ , sông ở thôn chúng đều cạn khô . Núi sâu gì nước, đám đó chắc chắn là thể sống sót .”
Lục Thời An đây từng gặp đám đó, nhưng nghĩ như . Tuy nhiên tranh luận với bọn họ, dù giờ thêm cũng vô nghĩa.
“Đợi qua mấy ngày , chúng sẽ ở trong trại, cố gắng ít ngoài. Thôn làng giải quyết sạch sẽ , nhưng khó bảo sẽ gặp khác.”
“Sau chúng sẽ khai hoang trồng trọt trong trại, dạo quanh hậu sơn quen môi trường, chuyện bên ngoài chúng ít quản.”
Lục Chính Sơn xong xen một câu.
“Thời loạn lạc , nếu phía thực sự xảy chuyện gì. Chúng cố gắng đừng gây sự, nhưng ai dám chọc đến chúng . Cần tay tàn nhẫn vẫn tay tàn nhẫn.”
“Các đám phản quân xem, coi chúng là , g.i.ế.c là g.i.ế.c. Mấy đại trượng phu chúng cứng rắn, những hố chính là hậu quả của chúng .”