Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 35: Ai muốn chia thì chia ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:10:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái tâm tư nhỏ mọn của tẩu, cũng đừng tìm đủ loại cớ để đổ vấy tội lên đầu phòng hai chúng .”
“Tẩu là chi gia , thẳng là , cái cái nọ lắm lời thật sự!”
Mèo Dịch Truyện
Giang Vãn Vãn giơ ngón cái lên.
Cái miệng ch.ó thật lợi hại.
Nhìn sự việc thật sắc sảo.
Lục Thời Viễn đến chi gia, cả liền ngây , “Không , nương, của Thiết Đản ý đó, chúng chi gia.”
Trước đây , cha còn đó thì chi gia, lúc nhắc đến?
Tôn Xuân Ni chịu nổi bộ dạng vô dụng của Lục Thời Viễn, vỗ mạnh đùi, lớn tiếng .
“, chính là chi gia.”
“Rõ ràng chúng là phòng cả, nương cứ thiên vị phòng hai, ghét bỏ chúng như , thì chia cho .”
“Từ nay về ai sống phần nấy, cũng đỡ cãi vã cả ngày.”
Lục Thời Viễn vội vàng kéo Tôn Xuân Ni, “Muội , cha đều ở đây, thể chi gia?”
Nói xong lên hai phía .
“Cha, nương, của Thiết Đản đang lúc nóng giận, chia, chúng con còn phụng dưỡng hai , thể chi gia.”
Tôn Xuân Ni , giơ nắm đ.ấ.m về phía Lục Thời Viễn.
“Ngươi đúng là đồ vô dụng, thấy vợ ngươi sắp ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t , ngươi vô dụng thế , cứ như mắt mù , chẳng thấy gì cả.”
“Chi gia, lão nương chính là chi gia, cái gia đình nhất định chia.”
Lời dứt.
Chỉ cao truyền đến tiếng Vương Tú Nga, “Được, chia, lập tức chia, mau chóng chia.”
Mẹ kiếp!!
Tôn Xuân Ni cuối cùng cũng một việc hồn.
Vốn dĩ còn đang nghĩ cách đuổi , để tiết kiệm chút lương thực. Hôm nay nàng tự lao .
Lúc chia, đợi đến bao giờ.
Kiếp , nàng tuyệt đối tiện phụ bỏ rơi nữa. Nàng cùng Vãn Vãn sống thật .
Tuy quyết định trốn núi sâu.
tiện phụ Tôn Xuân Ni , vẫn nên đuổi thì hơn, nhất là theo dân làng mà chạy nạn.
Đừng bao giờ về nữa.
Còn về phần lão đại, xem tự lựa chọn, thích thì đó.
Cái đồ vong ân bội nghĩa .
Cứ coi như đứa con trai .
Tôn Xuân Ni ngây , dừng hành động trong tay.
“Nương, gì cơ?”
Nàng thấy chi gia?
Vương Tú Nga dậy, “Tẩu chi gia ? Được thôi, chúng bây giờ liền chi, nhưng một điều kiện.”
“Thiết Đản là do lão nương một tay nuôi lớn, nó theo chúng , chi gia , tẩu cùng lão đại tự .”
Nói xong đầu những còn trong nhà họ Lục.
“Còn ai chi gia, đều cút hết đây cho lão nương!”
Giang Vãn Vãn ngẩng đầu.
“Nương, con chia, dù ăn cám nuốt rau, con cũng theo nương.”
“Gia đình ai chia thì chia, con dù cũng chia.”
Nếu Vương Tú Nga thật sự trọng sinh.
Kiếp nguyên chủ ơn cứu mạng với nàng .
Bất kể là nhặt lợi lộc .
Giang Vãn Vãn ngu mới tách khỏi nàng , Lục Thời An đáng tin cậy thì chắc, nhưng Vương Tú Nga chắc chắn sẽ hại nàng.
Kiếp nàng gắn chặt với Vương Tú Nga, nếu bỏ trốn khỏi nhà họ Lục, thì sẽ mang theo Vương Tú Nga cùng chạy.
Để đỡ bỡ ngỡ nơi đất khách quê .
Không đường .
Lục Thời Xuyên thấy cũng vội vàng bày tỏ, “Nương, con còn thành gia, chi cái gì mà chi! Con cũng theo nương.”
Vương Tú Nga liếc Lục Thời Xuyên, nhíu mày, cái tên đoản mệnh , kiếp sẽ như kiếp mà mắc dịch bệnh chứ?
Theo nàng.
Đừng hại Vãn Vãn.
“Lão tam, gần đây trong trấn gì bất thường , con đến nơi nào kỳ lạ , hoặc thể con chỗ nào khỏe ?”
Lục Thời Xuyên vẻ mặt mờ mịt.
“Không ạ! Trong trấn ngoài việc ít hơn một chút, thì cũng chẳng gì khác biệt.”
“Ngoài việc ăn đủ no, bụng đói, con chẳng thấy chỗ nào khỏe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-35-ai-muon-chia-thi-chia.html.]
Vương Tú Nga lườm một cái.
“Ăn ăn ăn, chỉ ăn, sách vở đều cho ch.ó ăn hết .”
Ăn nhiều như , e rằng còn nhiễm bệnh, thôi thôi .
Thật sự là kiếp nàng nợ bọn chúng!
Nói xong đầu Tôn Xuân Ni.
“Tẩu đồng ý , nếu đồng ý chúng bây giờ liền chi gia.”
Tôn Xuân Ni do dự, “Thiết Đản là mệnh căn t.ử của , nó thể theo các , .”
Vương Tú Nga trừng mắt.
“Nó là mệnh căn t.ử của tẩu, thì mệnh căn t.ử của lão nương ? Lão nương từ khi nó còn bé tí, một tay bế bồng, một tay lo dọn cho nó.”
“Tẩu ở cữ ngủ như heo c.h.ế.t, ngày đêm chăm sóc đứa trẻ là ai.”
“Rồi Thiết Đản bệnh, đêm hôm canh chừng là ai, trứng gà trong nhà đều ai ăn?”
“Lão nương quản, chi gia thì Thiết Đản theo chúng . Tẩu nếu đồng ý, cái nhà cũ sẽ chia cho các , cùng cha các dọn ngoài.”
“Sau cũng cần các phụng dưỡng.”
Kiếp .
Khi lưu dân đến, tiện phụ Tôn Xuân Ni chỉ lo cho bản , lúc đó cảnh tượng hỗn loạn, bọn họ ở phía ngăn cản.
Cứ tưởng Thiết Đản theo Tôn Xuân Ni sẽ an , nhưng nào ngờ tiện phụ vì giữ mạng sống cho , liền bỏ rơi Thiết Đản, hai vợ chồng bỏ chạy.
Khi bọn họ chạy đến nơi, chỉ thể trơ mắt Thiết Đản đám lưu dân kéo .
Còn về kết cục, ai!
Kiếp dù thế nào nữa, Thiết Đản cũng thể theo tiện phụ , kết cục nhà họ Lục đứa nào cũng t.h.ả.m hơn đứa nào.
Bây giờ cứu một đứa là một đứa.
Không cứu .
Đó chính là phận của bọn chúng.
Không thể trách khác.
Tôn Xuân Ni xong, khó mà tin tai .
“Nương, cái nhà cũ thật sự cho chúng con, cũng cần chúng con phụng dưỡng?”
Vương Tú Nga là đầu óc vấn đề ?
Chính phòng thuộc về nhà cũ.
Tổng cộng ba gian nhà, ngoài chính đường, hai bên mỗi bên hai gian, chia hai phòng.
Bên ngoài một gian nhà ngang phía Tây, Lục Thời An đang ở, một gian nhà ngang phía Đông, Lục Thời Viễn đang ở, bên cạnh còn một túp lều tranh, bên trong chất đầy củi.
Nếu chính phòng đều cho phòng cả bọn họ.
Vậy chẳng nàng sẽ một mảnh đất lớn.
Còn về Thiết Đản.
Dù thế nào cũng là con trai nàng.
Vương Tú Nga nuôi thì cứ nuôi.
Sau Thiết Đản chẳng vẫn sẽ gọi nàng là , giúp nuôi con, nàng cầu còn .
Lục Thời Xuyên xong lời đó liền đồng ý.
“Không , phụng dưỡng cha thì , nhưng phòng của cha nhất định để cho họ.”
“Chính phòng đều cho các , cha ở .”
Hắn hiểu tại Vương Tú Nga nhất định chi gia, thậm chí còn cho cả nhà cho Tôn Xuân Ni.
Vừa nãy còn cãi chí chóe .
Sao lúc cái gì cũng cho nàng .
Lại còn cần phụng dưỡng.
Trong làng ai chi gia thì lớn tuổi đều theo phòng cả , thì , nhường nhà , cần phụng dưỡng.
Còn giúp phòng cả nuôi con.
Thế là ?
Hắn tính toán, nhưng nghĩa là thích chịu thiệt.
Nghĩ ngẩng đầu Lục Thời An đối diện.
Nhị ca, bình thường bao giờ chịu thiệt.
Lúc im lặng.
Lục Thời Xuyên thấy lập tức nhíu chặt mày, chuyện đúng!
Lục Thời Viễn bên cạnh xong cũng phụ họa.
“ , nương! Các cứ chi gia, con ý kiến. các ngay cả nhà cũng cần, các ở ?”
“Còn cần chúng con phụng dưỡng, điều càng thể chấp nhận . Chúng con là phòng cả, vốn dĩ phụng dưỡng các .”
“Nếu chia gia theo cách , ngoài, chúng con còn mặt mũi nào mà sống trong làng, sẽ rụng cả răng.”