Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 303: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:18:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng năm yên bình
Lục Thời An liếc Lục Thiên Thiên mới ngủ say dậy: "Người sắp thành , gì mà hấp tấp chứ."
Lục Thời Xuyên ở cầu thang, vẻ mặt gấp gáp, thấy Lục Thời An tới mới khẽ một câu.
Lục Thời An xong, lông mày liền cau .
Mèo Dịch Truyện
"Phát hiện từ bao giờ?"
Lục Thời Xuyên vội vã đáp: "Sáng nay, là mấy ngày thấy , cũng ai để ý, đến sáng nay đến hỏi mượn đồ, lúc đó mới phát hiện còn thở."
Lục Thời An trầm giọng : "Ừm, ngươi đích mua bộ quan tài , an táng cho đàng hoàng."
Lục Thời Xuyên gật đầu đáp : "Đại ca bên đó thì ?"
Lục Thời An trầm ngâm một lát.
"Đừng cho bất cứ ai, bảo tất cả trong làng giữ kín miệng."
Lục Thời Viễn giờ đây ngay cả làng cũng về, chỉ cần ai bàn tán xôn xao, chắc sẽ phát hiện . Khó khăn lắm mới cuộc sống an , chi bằng đừng gây chuyện nữa!
Lục Thời Xuyên thở dài một tiếng.
"Vâng, ngay đây."
Lục Thời Xuyên , Giang Vãn Vãn mơ màng mở mắt.
"Ai gặp chuyện ?"
Lục Thời An đến bên giường, vuốt ve mái tóc mai của Giang Vãn Vãn.
"Tôn Xuân Ni mất , là giường bao lâu ."
Giang Vãn Vãn sững sờ, Lục Thời Viễn mới một tháng lẻ.
Sao mất !
"Thật sự với đại ca ?"
Lục Thời An lắc đầu: "Với cái tính của đại ca, e là tự trách thôi, , chuyện nàng đừng quản nữa."
Y sẽ giải quyết.
Giang Vãn Vãn nhịn nhắc nhở một câu.
"Người c.h.ế.t như đèn tắt, dù cũng là ruột của Thiết Đản, hãy thận trọng một chút."
Dù cũng để đứa nhỏ , nơi tìm về.
Lục Thời An khẽ: "Biết , trong mắt nàng gì đến thế , mất , còn để nàng yên ?"
Về bản chất, y và Tôn Xuân Ni mâu thuẫn lớn.
Tốt đều liên quan đến y.
Nếu Vương Tú Nga chịu nổi, nhiều chuyện cũng sẽ đến nước .
nhân sinh chẳng , một bước sai, bước bước sai.
Đến khi ngoảnh đầu , còn đường.
Tôn Xuân Ni đường, mà là nàng tự hết đến khác chặn hết lối , kết cục cũng coi như gieo gió gặt bão.
Giang Vãn Vãn nghiêng đầu khẽ hừ.
"Ta !"
Lục Thời An cũng trêu chọc nàng, dù cũng xảy chuyện như .
Trong lòng ít nhiều cũng chút thổn thức.
Ở cầu thang, Vương Tú Nga đó thất thần.
Vốn dĩ bà định xem Thiên Thiên dậy , ngờ tin Tôn Xuân Ni qua đời, chuyện xưa cũ đều hiện rõ mồn một mắt, nước mắt bà bỗng chốc tuôn rơi.
Vội vàng nhẹ nhàng xuống lầu.
Bà tưởng hận Tôn Xuân Ni, tin hẳn vui, nhưng trong lòng chẳng vui nổi chút nào. Người đó từng là mà bà thật lòng đối đãi!
Dù miệng vẫn mắng, nàng c.h.ế.t, nhưng cũng chỉ đuổi nàng thật xa, chứ từng thật sự nàng xảy chuyện gì, giờ mất , gì cũng vô ích.
Chỉ là đáng thương cho Thiết Đản nhà bà.
Ai da ~~
Ba năm .
Lục Thời An bước đại sảnh, liền thấy Giang Vãn Vãn ngay ngắn gì đó: "Đã bảo buổi chiều nàng nên nghỉ ngơi, bận rộn nữa ?"
Giang Vãn Vãn ngẩng đầu lên: "Sắp cuối tháng , đối chiếu sổ sách với lão tam, tính sổ sách tháng ."
Lục Thời An tới xuống ghế bên cạnh, hừ một tiếng: "Ta thấy chính là lười biếng."
Y mở nắp chén , đột nhiên một vật nhảy ngoài, Lục Thời An liền bật dậy.
"Quạc quạc ~"
Trên đất, một con ếch nhảy nhót lung tung.
Giang Vãn Vãn cũng giật .
"Cái ..."
"Phì, ha ha ha ~"
Đột nhiên tiếng truyền đến từ cửa, sắc mặt Lục Thời An tối sầm , đầu một cái liền thấy tiểu quỷ đang trốn ngoài cửa.
"Lục Thiên Thiên."
Y đặt chén xuống xông ngoài.
Lục Thiên Thiên thấy liền bỏ chạy.
"A, nãi nãi, nãi nãi..."
Chạy mau, mau tìm nãi nãi cứu mạng!
Giang Vãn Vãn thấy thế liền đặt bút xuống, vội vàng dậy đuổi theo.
"Lục Thời An, nhẹ tay chút thôi."
Nàng bảo , lúc nãy tiểu quỷ đó chơi ở bàn nửa ngày trời, thế mà im thin thít bỏ , hóa là bỏ thứ gì đó trong.
Từ khi tiểu quỷ .
Nhà nhà đều chịu khổ.
Cả ngày phá phách khắp sơn trại, ngay cả t.h.u.ố.c của Chu lão cũng nó đ.á.n.h đổ bao nhiêu , nhà nào món ngon, nó nhất định là đứa đầu tiên đến nếm thử.
Ngày nào cũng đồng giúp đỡ, nhổ bao nhiêu cây rau non.
Nó với Lục Thời An chính là khắc khẩu trời sinh, bỏ thêm đồ chén của y, thì cũng nhét thứ gì đó túi áo của y. Giang Vãn Vãn cả ngày phân xử cho bọn họ mà đau cả đầu.
Buổi tối còn đến tranh !
Mỗi đều là Lục Thiên Thiên thua t.h.ả.m hại.
Thua nó cũng nản lòng, sáng hôm bò dậy tiếp tục.
Giang Vãn Vãn cũng hiểu một tiểu quỷ ba tuổi, sức lực thể dồi dào đến thế, thể nghịch ngợm đến !
Vương Tú Nga trong bếp thấy tiếng động, đặt công việc trong tay xuống vội vàng chạy : "Sao , chuyện gì thế , !"
Thấy Lục Thời An đang đuổi theo tiểu quỷ chạy ruộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-303.html.]
Bà vớ lấy cái chổi trong sân xông lên.
"Lục Thời An, cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, bắt nạt Thiên Thiên đúng , hôm nay ngươi động nó thử xem, lão nương sẽ lột da ngươi."
Sắc mặt Lục Thời An xanh mét, bước chân lớn.
"Nó bỏ ếch chén của , vạn nhất Vãn Vãn uống chén đó thì . Hôm nay lão t.ử nhất định dạy dỗ nó một trận thật t.ử tế."
Lục Thiên Thiên dùng sức vung chân nhảy nhót, biện giải: "Nương bên cạnh , mới uống của cha."
Sắc mặt Lục Thời An càng khó coi hơn.
"Hóa là ngươi cố ý chuẩn cho lão tử, , hôm nay lão t.ử lột da ngươi cho bằng ."
Lục Thiên Thiên cũng ngốc, nó mới , còn hùng hồn : "Ta , Chu tổ tổ , nước tiểu ếch thanh nhiệt giải độc, đó là đại bổ."
Chu lão đang trong sân xem náo nhiệt thấy liền bật .
"Lão phu chỉ một , Thiên Thiên liền nhớ kỹ, trí nhớ quả thực tồi, chi bằng theo lão phu học y ."
Chu phu nhân vỗ nhẹ lên ông già nhà .
"Lão già đắn."
Lục Thời Xuyên bên cửa sổ ôm Lạc Lạc, cất tiếng.
"Thiên Thiên, kêu một tiếng tiểu thúc, liền xuống cứu ngươi."
Lục Thiên Thiên thèm ngẩng đầu , trực tiếp chạy qua nhà Lục Thời Xuyên.
"Tiểu thúc, ngươi đừng liên lụy , cha đ.á.n.h ngươi còn đau hơn."
Đừng tưởng nó thấy tiểu thúc cha đ.á.n.h cho sưng mũi.
Lục Thời Xuyên giận dữ, đổ thêm dầu lửa.
"Thằng nhóc thối, ngươi gì đấy? Nhị ca cái thằng chính là ngứa đòn, dạy dỗ thật nặng tay mới ."
Vương Tú Nga mệt đến thở hổn hển.
"Cút, tin lão nương thu dọn cả ngươi ."
Cường T.ử và những khác thấy động tĩnh đều chạy xem náo nhiệt.
"An ca, đó, Thiên Thiên nhỏ thế mà cũng bắt , cần chúng giúp một tay ."
"Hay lắm, dám An ca , tin tối nay ném ngươi núi ."
Vương Nhị Oa vẫy tay với Lục Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, mau đến chỗ nhị thúc , cha ngươi dám động ngươi ."
Lục Thiên Thiên chạy vòng qua nhà y, hừ lạnh một tiếng qua mũi.
Vương Nhị Oa .
"Hừ, cái thằng nhóc thối đáng đời cha ngươi đ.á.n.h ngươi, cái tính nết bốc mùi theo ai nữa."
Lục Thiên Thiên vòng qua nhà họ Vương, khi thấy cổng sân, liền vội vàng dang hai bàn tay nhỏ bé mà chạy tới.
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, cha con đ.á.n.h c.h.ế.t con."
"Nghĩa phụ."
Chu Hoài Cảnh khom xuống, đón lấy tiểu gia hỏa đang lao lòng .
"Ngoan! Đi, dẫn con ăn món ngon."
Lục Thiên Thiên ôm lấy cổ Chu Hoài Cảnh, đầu tựa vai y, ngoảnh với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
"Ưm, nghĩa phụ là nhất, Thiên Thiên thích nghĩa phụ nhất."
Nói , nó một bộ mặt quỷ với đang bờ ruộng.
Lục Thời An cứ thế tiểu quỷ sân nhà họ Chu.
Giang Vãn Vãn tới bên cạnh Lục Thời An.
"Chàng dọa nó gì, lỡ nó ngã thì ."
Lục Thời An nắm lấy tay Giang Vãn Vãn, về.
"Rõ ràng dọa là , mà Vãn Vãn chỉ xót nó."
Giang Vãn Vãn khẽ , nắm tay .
"Đâu , trong lòng , mới là vô song vô đối."
Vương Tú Nga hai đang tới, ánh mắt tràn đầy ý .
"Con trai , thôi, về nhà ăn cơm."
Giang Vãn Vãn buông tay Lục Thời An , chạy lên .
"Vâng, nương, đợi con."
Vương Tú Nga cái đầu đang tựa vai , đẩy nhẹ một cái.
"Đứng đàng hoàng , nương t.ử mà còn nũng, sợ tiểu quỷ Thiên Thiên chê ."
Giang Vãn Vãn chút lay động, ôm cánh tay Vương Tú Nga chặt hơn.
"Con chịu, nó là một đứa trẻ, con cũng là một đứa trẻ mà."
Vương Tú Nga bật thành tiếng.
"Đứa trẻ nhà ai mà hơn hai mươi tuổi đầu còn lớn ."
Giang Vãn Vãn cọ cọ, những lời ngọt ngào cứ thế thốt như mất tiền.
"Là con của nương mà, mặt nương, con vĩnh viễn là một đứa trẻ."
Vương Tú Nga thấy, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
"Phải, là con của lão nương !!"
"Hahaha..."
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rải vàng cánh đồng, gió đêm thổi qua, sóng lúa xô nghiêng, mang theo mùi thơm mát của đất và cỏ non.
Lục Thời An ánh mắt đầy dịu dàng hai bóng giữa ruộng đồng, tất cả đều tĩnh lặng đến lạ.
Phía sân nhà, Cường T.ử vẫy tay.
"Ca, đến nhà ăn cơm ."
Lý Thiết Trụ chen một câu.
"Ca, nhà cơm cũng xong ."
"Nói cứ như nhà xong , nhà hôm nay hầm canh gà đó."
"Nhà ăn trứng hấp."
"Nhà ăn..."
Nguyện năm tháng bình yên, thế sự an .
【Lời tác giả: Đặt bút tới đây, cuốn sách xin cáo biệt quý độc giả.】
【Chúc quý độc giả bình an vui vẻ, vạn sự hanh thông!】
【Chúng hẹn gặp ở cuốn sách tiếp theo.】
(Toàn thư .)