Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 299: Thất Khiếu Thăng Thiên ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:18:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thời An thấy , đặt quần áo trong tay sang một bên, hai tay nhận lấy.
“Đa tạ, Thiên Thiên thích những thứ nhỏ bé nhiều màu sắc .”
Trên chiếc giường nhỏ đều treo nhiều búp bê vải hình thù kỳ lạ do Giang Vãn Vãn may.
Lý Suất thấy khách khí như , giơ tay gãi gãi đầu.
“Vậy xin phép về .”
Lục Thời An dặn dò.
“Ừm, đường về chậm thôi.”
Lý Suất nhảy lên xe bò, vung roi.
“Đã rõ.”
Thấy rời , Lục Thời An ôm quần áo lên lầu.
Trong phòng đèn dầu thắp sáng, bên trong yên tĩnh một tiếng động, bước chân Lục Thời An cũng nhẹ hơn mấy phần, thấy Giang Vãn Vãn còn sấp chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đặt quần áo tủ tới.
“Thiên Thiên ngủ , còn ở đây chơi gì nữa.”
Giang Vãn Vãn bóng khỏi sơn trại.
“Có trong thôn xảy chuyện gì ?”
Nếu Lý Suất sẽ đến lúc .
Lục Thời An đưa cái túi nhỏ Lý Suất cho nàng.
“Không , là hôm nay quên đưa cái cho Thiên Thiên, nên mang đến thôi.”
Giang Vãn Vãn liền nhận lấy cái túi mà chút nghi ngờ.
“Lúc nào mà chẳng đưa , còn phiền chuyên tâm chạy một chuyến.”
Lý Suất tuy so với đổi ít, nhưng bản chất vẫn , nay quản lý một thôn lớn như thế, việc việc cũng thích chạy đến sơn trại.
Lục Thời An sợ chuyện gấp.
Còn đặc biệt cho một chiếc xe bò xuống, cũng tiện.
Lục Thời An xuống mép giường, giơ tay ôm Giang Vãn Vãn lòng.
“Ừm, lẽ là nhà gửi đến.”
Giang Vãn Vãn từ từ nép lòng Lục Thời An.
“Ừm.”
Năm tháng êm đềm, thương bầu bạn.
Chẳng lúc nào hơn bây giờ! !
Ánh mắt Lục Thời An lóe lên, y nâng cằm Giang Vãn Vãn lên.
“Đang nghĩ gì ?”
Giang Vãn Vãn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Lục Thời An, nuốt nước bọt.
“Không, gì, ngủ thôi.”
Nàng hất tay định chạy.
Nàng động tác nhanh, nhưng động tác còn nhanh hơn.
Chỉ thấy eo nàng đột nhiên thêm một cánh tay, nàng tức thì bật tung lên .
“Không , Lục Thời An, buông .”
Lục Thời An hề lay chuyển, nhấc nàng về phía cửa.
“Nếu nàng đ.á.n.h thức Thiên Thiên thì cứ tiếp tục.”
Giang Vãn Vãn lập tức nghẹn lời.
Thoáng chốc, nàng đẩy ngã xuống giường.
Nhìn lên , thấy một tay kéo áo, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, xuống là cơ bụng cuồn cuộn và…
Giang Vãn Vãn lật toan chạy.
“Thôi, đêm nay .”
Tên khốn kiếp , chẳng hiểu gì với Chu lão mà mỗi tháng chỉ một thang thuốc, khi uống thì sẽ m.a.n.g t.h.a.i nữa. Kể từ khi nàng cữ, hai từng ngừng nghỉ.
Không là ảo giác của Giang Vãn Vãn .
Sau khi sinh con, cơ thể nàng còn mẫn cảm hơn .
Mỗi trêu chọc đều ngứa ngáy khó chịu.
Sáng hôm eo đau lưng mỏi, thật c.h.ế.t!!
Nam sắc tuy ngon ngọt, nhưng cũng khiến no căng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-299-that-khieu-thang-thien.html.]
Lục Thời An với đôi mắt đào hoa long lanh, một gối quỳ giường, giữ chặt nàng , hai tay chống bên cạnh Giang Vãn Vãn, cúi tới gần.
“Chạy cái gì, là gì , ừm?”
Giọng nam nhân vốn trầm thấp, trong đêm tối càng thêm khàn khàn.
Giang Vãn Vãn giơ tay chống lên n.g.ự.c Lục Thời An, xúc cảm ấm nóng, tay nàng vô thức động đậy.
“Sss…”
Lục Thời An cau chặt mày, vốn chỉ trêu nàng một chút.
Nhìn bàn tay an phận , lửa giận dần bốc lên thẳng tới đỉnh đầu, khuôn mặt ửng hồng của Giang Vãn Vãn, nâng cằm nàng lên hôn xuống.
“Là nàng tay .”
Ánh mắt Giang Vãn Vãn lóe lên tia ranh mãnh, nàng giơ tay ôm lấy cổ Lục Thời An nghênh đón. Không chống cự hà cớ gì tự chuốc khổ , chẳng từng trải qua.
Cứ thế mà hưởng thụ thôi!!
Sáng sớm hôm .
Mèo Dịch Truyện
Giang Vãn Vãn tiếng đ.á.n.h thức, sợ đến mức lật bò dậy.
“Oa oa oa~”
Tiếng nhỏ nhưng thể nào bỏ qua.
Không Lục Thiên Thiên, là ai đang ?
Liếc chiếc giường nhỏ trống rỗng, Giang Vãn Vãn lật xuống giường.
Vừa chạm chân xuống đất, nàng mềm nhũn cả chân, vội vàng bám thành giường mới ngã.
“Ta đồng ý, cút, cút ngay cho lão nương, lão nương ngươi thôi thấy phiền.”
“Nương, đại ca.”
“Đại ca cái gì mà đại ca, đại ca ngươi sớm theo con tiện nhân chạy , với chúng chẳng chút liên quan.”
Giang Vãn Vãn xỏ giày nhanh chóng tới bên cửa sổ.
Nhìn xuống sân chật kín .
Quét mắt một lượt, liền thấy Lục Thời Viễn đang ôm một đứa trẻ giữa đám đông.
Trời ạ, về .
Vương Tú Nga sợ là sắp phát điên mất.
Nghĩ , nàng nhanh chóng chạy phòng tắm, dùng khăn lau mặt qua loa bước xuống lầu.
Lúc Vương Tú Nga tức đến tối sầm mặt mũi.
Vừa ăn sáng xong định đồng xem xét, cửa thấy Lục Thời Viễn ôm đứa trẻ tới, tức đến mức nàng nhặt chổi lên định đ.á.n.h , nhưng sợ thương đứa bé trong lòng.
May mà thấy Tôn Xuân Ni, nếu nàng c.h.ế.t ngất tại chỗ.
Sau khi hỏi mới , đứa bé là do Tôn Xuân Ni sinh , con của Lục Thời Viễn. Giờ đây hòa ly với Tôn Xuân Ni, nơi nào để , dân làng liền đưa về.
Cú sốc khiến Vương Tú Nga chẳng khác nào c.h.ế.t tại chỗ.
“Đi, mau ôm đứa trẻ , lão nương thấy các ngươi.”
“Ta đứa con bất hiếu vô dụng như ngươi.”
“Cút~”
Lục Thời Viễn những xung quanh, mặt đỏ bừng hổ.
Hắn cũng trở về, nhưng Lý Tam cứ nhất quyết kéo lên, rằng vì thì cũng vì đứa trẻ trong lòng mà nghĩ, đứa bé còn nhỏ như , nếu rời khỏi thôn thì sống .
Bây giờ ngoài thôn của họ , những nơi khác lương thực nhiều như , vẫn còn nhiều c.h.ế.t đói, đứa trẻ còn quá nhỏ, một trận cảm lạnh cũng thể cướp tính mạng, huống hồ chẳng gì.
Huống hồ, rời nhà lâu như , chẳng lẽ nhớ cha , họ sống ? Dù cũng là huyết nhục chí , hơn nữa đây Lục Thời An nhờ trông nom họ, khi khó khăn thì giúp đỡ một tay.
Lục Thời Viễn xong, trái tim vốn d.a.o động giờ lung lay, nên mới cảnh tượng hiện tại. khi thực sự đối mặt, cần một dũng khí lớn, dù ở phận nào, cũng còn mặt mũi đối diện với họ.
Xấu hổ!!
Lúc thấy Vương Tú Nga như , lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu vì thể diện đàn ông cố giữ, e rằng òa lên .
“Nương, con xin , con con sai .”
“Nương nhận con cũng , đứa bé từ tối qua đến giờ ăn gì, nương thể cho nó chút nước cơm ?”
Vương Tú Nga đứa trẻ lớn hơn Thiên Thiên là bao, nghiến răng ken két, nước mắt tuôn như suối, hận thể lao lên c.ắ.n c.h.ế.t tên khốn .
“Ngươi là đồ heo , đứa con hoang do Tôn Xuân Ni sinh ngươi cũng mang về, chẳng cốt nhục của ngươi, còn lão nương cho nó ăn, ngươi lão nương c.h.ế.t .”
“Năm ngoái bỏ cả nhà theo con đàn bà chạy, còn trở về gì, bây giờ còn mang cái thứ… cái thứ bé nhỏ về, Lục Thời Viễn ngươi quỷ ám , vứt đứa trẻ cho tiện nhân đó .”
Trời ạ, Phật ơi!!
Cứu mạng, nàng sắp ngất .