Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 286: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:18:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Thời cầm bát múc cơm.

 

“Tiền sính lễ chúng chi , nàng ?”

 

Giang Vãn Vãn đương nhiên ý kiến gì.

 

“Được, cứ thế mà .”

 

Vương Tú Nga xong đồng ý.

 

“Con trai , lão tam thành chúng thể để các con bỏ tiền sính lễ, cần , cần .”

 

“Mấy năm lão tam công ở trấn , tiền kiếm đều giữ cho nó, chỗ nào đủ nương sẽ thêm , tuy nhiều nhưng chắc cũng đủ, cần tiền của các con .”

 

“Số tiền đó cứ để dành cưới vợ cho Thiên Thiên. Nương tiền.”

 

Giang Vãn Vãn nhịn bật .

 

“Nương, Thiên Thiên mới lớn chừng nào, chuyện cưới vợ còn sớm đến mức dám nghĩ tới. Tiền của là của , tiền chúng con thêm là tấm lòng của chúng con, Diêu Diêu dù cũng cô gái nông thôn bình thường, những gì khác , nàng cũng .”

 

“Không thể vì thế nào, mà chậm trễ đãi ngộ, càng chu đáo mới , bạc thì dễ việc, bên con sẽ lấy năm mươi lạng, nếu dư thì để cho đôi vợ chồng trẻ dùng trong nhà.”

 

Vương Tú Nga kinh ngạc thốt lên.

 

“Năm mươi lạng? Con trai , như chứ.”

 

Khi cưới Giang Vãn Vãn, họ cũng chỉ chi hai mươi lạng.

 

Sự chênh lệch quá lớn, thể để Vãn Vãn chịu ủy khuất như .

 

Giang Vãn Vãn thực sự bận tâm.

 

Chưa kể hộp đồ mà Lục Thời tặng cho nàng, riêng thu nhập từ nông trường cũng ít, giờ trong nhà thiếu bạc.

 

Kiếm tiền chẳng để tiêu .

 

Gia đình họ điều kiện , cho thứ hơn, cứ nhất định theo cách của làng, chẳng tự tìm khổ , hà tất như .

 

“Nương, cứ quyết định .”

 

Vương Tú Nga há miệng còn gì đó, Lục Thời đặt m.ô.n.g xuống cạnh Giang Vãn Vãn.

 

“Cơm canh đều nguội cả , như thần giữ cửa gì?”

 

Giang Vãn Vãn đầu , vặn thấy Lục Thời Xuyên ở đó, bao lâu.

 

“Lão tam, cha với Thiết Đản ?”

 

Lục Thời Xuyên với vẻ mặt nặng trĩu bước chính sảnh.

 

“Ở phía , sắp đến ngay thôi.”

 

Ngồi xuống ghế , Giang Vãn Vãn với vẻ mặt nghiêm túc :

 

“Cảm ơn tẩu tử.”

 

Chuyện nếu là nhị ca đề xuất, cho bao nhiêu cũng là tấm lòng.

 

Chàng ngờ Giang Vãn Vãn mở miệng là năm mươi lạng, rằng ở thôn làng bây giờ, việc rước dâu cần bạc, chỉ cần mười đấu lương thực là đủ.

 

Giang Vãn Vãn cho quá nhiều .

 

Toàn bộ gia tài của cũng chẳng năm mươi lạng.

 

Giang Vãn Vãn nhếch khóe môi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

 

“Tam , lý lời nên do nương , hôm nay tẩu t.ử xin thêm vài lời, là do tự cầu cưới về, xảy chuyện gì, cũng oán giận.”

 

“Đời phụ nữ giống như sợi liễu, bay tới thì nơi đó là nhà, Diêu Diêu đây còn từng trải qua tổn thương, càng dễ dàng. Bởi hãy yêu thương nàng nhiều hơn, những chuyện trong cuộc sống hãy gánh vác nhiều hơn.”

 

Lục Thời Xuyên trịnh trọng gật đầu.

 

“Tẩu tử, ghi nhớ .”

 

Giang Vãn Vãn thở dài.

 

“Ừm.”

 

Lục Thời thấy cảnh nhíu mày.

 

“Vợ chồng chuyện thì thẳng, nếu thật sự tức giận thể ngoài dạo, động thủ, nếu lão t.ử ngứa tay, sẽ tháo tay đấy.”

 

“Chỉ đàn ông vô dụng mới vung nắm đ.ấ.m trong nhà, bản lĩnh thì ngoài mà vùng vẫy.”

 

Khóe miệng Lục Thời Xuyên khẽ co giật.

 

“Ca, thể động thủ chứ.”

 

Nói xong thêm một câu.

 

“Đệ cảm giác các mới là nhà của Diêu Diêu, còn là đồ nhặt về ? Lỡ nàng đ.á.n.h , ức h.i.ế.p thì ?”

 

Giang Vãn Vãn định Diêu Diêu hiền lương thục đức như , thể đ.á.n.h , thì Vương Tú Nga vội vàng cướp lời.

 

“Vậy thì tiên hãy tự tìm nguyên nhân từ bản , dịu dàng như Diêu Diêu mà cũng bức đến mức động thủ, thể thấy những chuyện khiến tức giận đến mức nào, đ.á.n.h cũng là đáng đời.”

 

“Ha ha ha ~”

 

Lục Thời Xuyên than thở thêm một tiếng.

 

“Nương ~ còn là nương của con ?”

 

Vương Tú Nga bật ngay.

 

“Không, là nương của Vãn Vãn và Diêu Diêu.”

 

Lục Thời Xuyên về phía Lục Thời.

 

“Nhị ca ~”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-286.html.]

Lục Thời thèm nâng mí mắt.

 

“Nhìn gì? Ta là rể ở rể của gia đình .”

 

Lục Thời Xuyên đổ mồ hôi hột!!

 

“Đồ mặt dày.”

 

Ngoài cửa, Lục Thủ Thành đến cổng nhà Chu phu nhân.

 

“Đại tỷ, mau , ở cửa ?”

 

Chu phu nhân mắt đỏ hoe, đặt giỏ tay xuống đất.

 

“Lục , cần , Diêu Diêu chúng nó còn đang đợi về nhà ăn cơm, giỏ trứng gà là trứng luộc, lát nữa phiền các lấy chia , hôm nay phiền .”

 

Nói xong liền xoay rời .

 

Ai!!

 

Nàng cũng ngờ chuyến , những lời từ nhà họ Lục.

 

May mà, may mà bỏ lỡ.

 

Phúc khí của Diêu Diêu nhà nàng, vẫn còn ở phía .

 

Lục Thủ Thành xách trứng gà , Vương Tú Nga thấy khỏi .

 

“Trời ơi, trong nhà chẳng còn trứng gà , mang về nhiều thế .”

 

Nhà nào trong trại trứng gà thì cứ lên núi nhặt, xong xuôi đến chỗ Hà Hoa đăng ký, cuối năm sẽ khấu trừ, cũng tiện lợi lắm.

 

Lục Thủ Thành đặt giỏ sang một bên.

 

“Không , là Chu đại tỷ mang đến, là lát nữa chúng chia , hôm nay phiền .”

 

Vương Tú Nga chạy cổng, chỉ thấy bóng lưng Chu phu nhân đang trở về.

 

“Người đến , gọi nhà chứ.”

 

Lục Thủ Thành cũng tỏ vẻ mờ mịt.

 

“Ta cũng về thì gặp.”

 

Giang Vãn Vãn bước hòa.

 

“Nương, Chu thẩm t.ử chắc là bận về nhà ăn cơm, chân Diêu Diêu còn đang thương, rảnh rỗi mà chuyện phiếm với chúng .”

 

Vương Tú Nga nghĩ cũng .

 

“Vậy mấy quả trứng gà đây?”

 

Lục Thời liếc một cái.

 

“Lão tam lát nữa cầm qua nhà đại bá họ một vòng, họ thì lấy hai quả, thì ép, còn mang cho Lý Xuyến, bảo chia cho các thôn dân giúp đỡ hôm nay.”

 

Lục Thời Xuyên đáp lời.

 

“Được.”

 

Sau bữa cơm, Giang Vãn Vãn lên lầu, từ trong gian lấy năm mươi lạng bạc, thấy Lục Thời theo lên, liền đặt lên bàn nhỏ trong phòng.

 

“Lát nữa cầm đưa cho nương.”

 

Lục Thời cũng bạc, một bước tiến lên ôm nàng lòng.

 

Giang Vãn Vãn đang chiếu tatami, ngả .

 

“Làm gì , ban ngày ban mặt.”

 

Bỗng nhiên xông , thật đáng sợ.

 

Lục Thời ôm nàng thật chặt, giọng chút khàn khàn.

 

“Lấy khiến nàng chịu ủy khuất .”

 

Giang Vãn Vãn đưa tay nâng má Lục Thời.

 

“Nói vớ vẩn gì , ai chịu ủy khuất chứ.”

 

Nghĩ như , Giang Vãn Vãn giải thích.

 

“Lão tam giúp chúng ít, thành chúng ca tẩu bỏ chút tiền cũng là lẽ đương nhiên, vả tiền chẳng cũng đưa cho ? Như đều vui vẻ, chẳng .”

 

Cũng đỡ cho Vương Tú Nga móc hết tiền túi.

 

Giang Vãn Vãn từng đưa bạc cho Vương Tú Nga, nhưng c.h.ế.t sống chịu nhận.

 

Tiền trong tay Lục Thời Xuyên nào bao nhiêu, phần lớn đều do Vương Tú Nga bỏ , nàng chi khoản tiền sính lễ , cũng coi như gián tiếp giúp đỡ Vương Tú Nga, so với những gì Vương Tú Nga đối xử với nàng,

 

Mèo Dịch Truyện

Bạc tiền thực sự chẳng đáng là gì.

 

Lục Thời thở dài một .

 

“Ta chuyện đậu phụ với còn chẳng đậu phụ là gì.”

 

Giang Vãn Vãn nâng cằm lên,

 

“Muốn ăn đậu phụ ư? Đậu phụ Ma Bà, đậu phụ kho?”

 

Gần đây bận rộn như , ai thời gian rảnh mà đậu phụ chứ.

 

Mắt thấy sắp thu hoạch khoai lang, chuyện của lão tam chỉ cần định ngày, e là bận rộn chuẩn tiệc hỷ, đồ đạc trong phòng vẫn còn đang dở, tiệc đầy tháng của Thiên Thiên cũng tổ chức.

 

Bận rộn như , nào thời gian đậu phụ.

 

Lục Thời cúi tới gần, ghé tai nàng:

 

“Đậu phụ của nàng.”

 

 

Loading...