Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 26: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:10:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây Giang gia
Bước khỏi đám đông, nàng nhướng mày những nhà họ Lục đang ở vòng ngoài.
Chà, đều ở đây cả !
Thiết Đản thấy Giang Vãn Vãn , liền lao tới.
“Thím Hai, chứ? Bọn họ đ.á.n.h ? Người chứ?”
Giang Vãn Vãn ngăn đôi mắt sưng đỏ của thằng bé , sờ đầu nó một cái.
“Không , ai đ.á.n.h cả.”
“Cảm ơn Thiết Đản cứu .”
Cứ tưởng thằng nhóc bỏ chạy.
Không ngờ là gọi cứu viện.
Thiết Đản Giang Vãn Vãn , liền bật .
“Ừm, là nhị thúc tìm về đó, nhị thẩm thấy lợi hại ?”
Giang Vãn Vãn gật đầu.
“Lợi hại, Thiết Đản là thông minh nhất.”
Nói nàng kéo áo y, bước lên phía .
“Đi thôi, chúng về , trời nóng bức thế .”
Thiết Đản cũng sải bước tới.
“Phải , chúng mau thôi, nãi nãi nhị thẩm phơi nắng.”
Lục Thời An Lục Thủ Thành , “Phụ , con đưa họ về .”
Lục Thủ Thành gật đầu, “Được, tức phụ con thương, con cứ ở nhà giúp nàng chút cơm . Phần còn ở ngoài đồng chúng thu dọn là .”
Tức phụ nhà lão nhị đúng là một thông minh.
Giống như Lục Thời An, một chút thiệt thòi cũng chịu.
Chỉ xước da mà còn kiếm về hai đấu lương thực, đúng là phúc khí, thảo nào nương của các cháu thích nàng.
Lục Thời An gật đầu theo.
Tôn Xuân Ni bóng lưng mấy rời , hận thể nghiến nát răng.
Mẹ nó.
Thằng nhóc Thiết Đản đúng là nuôi phí công, rõ ràng con nàng, thiết với tiện nhân Giang Vãn Vãn đến thế.
Lại còn phơi nắng.
Lão nương nàng thì ở ngoài đồng mặt hướng đất vàng, lưng phơi trời, y chẳng thèm thấy.
Cứ tưởng Giang Vãn Vãn đ.á.n.h c.h.ế.t chứ, ai ngờ chỉ xước chút da, đây tính là đ.á.n.h gì? Còn đau bằng lưỡi hái cứa một vết.
Nghĩ đoạn, nàng hích nam nhân bên cạnh, giận đùng đùng về phía .
“Nhìn cái gì mà , còn mau xuống đồng cắt lúa!”
Cái thứ vô dụng.
Nàng gả cho một tên vô dụng như , còn bằng tên bá vương trong thôn thương vợ.
Lục Thời Viễn: “…”
Bà vợ của y hình như giận , vì chứ?
Giang Vãn Vãn dắt Thiết Đản phía , phía Lục Thời An theo. Đột nhiên, nàng dừng bước, khom xuống.
Lục Thời An ngờ nàng đột ngột dừng , suýt nữa thì đá trúng nàng.
“Ngươi cái gì đó? Có cái miệng năng gì!”
Giang Vãn Vãn vốn vài câu, nhưng giờ chẳng lời nào.
Nàng đám cỏ khô chuyển sang màu nâu bên bờ ruộng, đưa tay định nhổ.
Lục Thời An túm lấy tay nàng.
“Ngươi định gì? Tay còn đau nữa ?”
Đầu óc bệnh ? Nhổ cỏ dại gì?
Giang Vãn Vãn rút tay giải thích, “Đây là bạc hà, mang về nhà pha uống, thể tiêu phong tán nhiệt, trị nhức đầu, cảm gió.”
Lục Thời An đám cỏ khô ven bờ ruộng, khom xuống, “Đây chẳng là cây tía tô dại , bạc hà cái gì chứ.”
“Ta đây nhổ giúp ngươi, cần bao nhiêu?”
Nói , tay y như lưỡi hái, kéo đám bạc hà khô.
Giang Vãn Vãn một mảng bờ ruộng, “Nhổ hết những cây lớn !”
Lục Thời An liếc mắt nhíu mày, “Nhổ nhiều thế về, ngươi cho lợn ăn ?”
Mấy thứ khô , lợn cũng chẳng thèm ăn.
Hơn nữa nhà y cũng nuôi lợn.
Mèo Dịch Truyện
Giang Vãn Vãn gật đầu, “ ! Lát nữa sẽ nấu giải nhiệt cho ngươi uống.”
Chỉ cho , con lợn , ăn thôi.
Trời còn chẳng sẽ nóng đến bao giờ, nếu hết nguồn nước, dùng bạc hà nấu nước cũng thể giảm bớt cái nóng.
Nước trong gian tiện lấy .
Đến lúc đó, dùng nước bạc hà để giữ mạng cho . Thỏ c.h.ế.t ch.ó săn thịt, nếu Lục Thời An c.h.ế.t, đối với nàng cũng chẳng lợi gì.
Lục Thời An sẽ nấu bạc hà cho , lập tức bỏ qua lời Giang Vãn Vãn mắng y là lợn.
“Ngươi đúng là lắm chuyện, chịu ở nhà cho yên, cứ nhất định chạy ngoài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-26.html.]
“Ngươi xem, ngươi chạy bờ sông gì, còn thương. Nếu Thiết Đản nhanh trí, đây thấy hôm nay ngươi đ.á.n.h cũng chẳng vì .”
Giang Vãn Vãn mặt trời cao, lấy tay quạt gió, vỗ Thiết Đản.
“Đi thôi, chúng chỗ râm mát phía chờ nhị thúc của ngươi.”
Không cần nàng giúp, tự nhổ cũng , một cái miệng cứ lải nhải ngừng, nam nhân gì mà lắm lời thế chứ.
Thiết Đản , vội vàng chạy lên phía .
“Nhị thẩm mau , nãi nãi nhị thẩm phơi nắng, chúng chỗ râm mát trú .”
Giang Vãn Vãn chỉ một y như , khỏi trêu chọc y.
“Nãi nãi vì phơi nắng?”
Thiết Đản cũng chẳng hiểu.
“Có lẽ nãi nãi tự thích phơi nắng, sợ nhị thẩm phơi hết cả mặt trời, nên mới cho nhị thẩm phơi.”
Giang Vãn Vãn: “…”
Mặt trời lớn thế , sắp phơi thành thịt khô , mà còn thể phơi hết .
Lời của trẻ con, thật thú vị.
Khi mấy về đến nhà, Giang Vãn Vãn liền chui bếp, thấy kê mà Vương Tú Nga để bếp, nàng chuẩn rửa nồi nấu cháo loãng.
Lục Thời An giật phắt cái chổi cọ nồi trong tay Giang Vãn Vãn, “Đi nghỉ , tay đau thì ngoan ngoãn một chút cho .”
Nghe sự quan tâm trong lời của y.
Giang Vãn Vãn cãi , “Không , chút vết thương , cơm vẫn .”
Kiếp ở trại trẻ mồ côi, mùa đông tay tê cóng, thối rữa vẫn tự giặt quần áo.
Thế thì thấm .
Lục Thời An nhíu mày, “Bảo ngươi bên cạnh thì bên cạnh , đây Giang gia, ngươi cần cố ý lấy lòng ai cả.”
Giang Vãn Vãn ngẩn , dỗ cũng bộ vẻ lắm chứ.
“Ừm, ở đây cùng ngươi.”
Nói , nàng khom xuống bếp lò để nhóm lửa.
Lục Thời An nhướng mày, ngẩng cằm , “Vậy thì ngươi nhặt đá trong kê , cần ngươi nhóm lửa.”
Giang Vãn Vãn đặt kẹp lửa xuống.
“Được.”
Quả nhiên, ai cũng thích lời ngon tiếng ngọt, kẻ ác bá cũng ngoại lệ.
Giang Vãn Vãn nhặt kê, thấy Lục Thời An hứng nước nồi, nhóm lửa.
“Còn thêm gì khác ?”
Mấy Lục Thời An bận rộn ngoài đồng cả buổi sáng, chỉ uống chút cháo loãng thể no bụng.
Lục Thời An cho thêm một nắm lá thanh cương bếp lò, “Ngươi còn ăn gì, chẳng mấy chốc sợ là ngay cả cháo cũng còn mà ăn .”
Giang Vãn Vãn cảm thấy mệt mỏi!
Nàng nên lắm lời, bọn họ ăn no , can hệ gì đến nàng.
Dù trong gian của nàng vẫn còn đồ ăn.
Bình thường nàng thói quen tích trữ đồ.
Gạo tẻ còn ba túi, các loại đồ ăn vặt ba gói lớn, gia vị đầy đủ, còn rau củ quả, t.h.u.ố.c men thường dùng cũng .
Tính sơ sơ, nàng một ăn nửa năm cũng thành vấn đề.
Lục Thời An thấy nàng gì, ngẩng đầu liếc , nhỏ.
“Trong tủ chắc còn bột mì, ngươi xem chút gì đó .”
Nữ nhân , tính tình quá bướng bỉnh, vài câu trở mặt. Nàng sợ là phân rõ ai mới là chủ gia đình.
Giang Vãn Vãn xong, mở tủ phía , bên trong hai túi vải.
Một túi đựng bột mì trắng, một túi đựng bột ngô. Nhìn đều ít, còn hai mươi cân.
Giang Vãn Vãn lấy một cái chậu , mỗi loại múc một bát, chuẩn nướng vài cái bánh.
Điều kiện nhà họ Lục hơn nhà họ Giang nhiều, Giang Vãn Vãn khỏi thầm mừng, nếu đồng ý mối hôn sự với nhà họ Lục, lúc e rằng nàng đang ở nhà họ Giang khổ sai, gặm vỏ cây .
Giang Vãn Vãn đổ dưa muối còn thừa từ sáng lên thớt chuẩn băm nhỏ, Lục Thời An thấy dậy tới.
“Tránh , thế nào?”
Giang Vãn Vãn cũng lề mề, “Băm nhỏ, cả mấy loại rau dại cũng băm luôn.”
Mấy loại rau dại màu nâu đó, cũng giống bạc hà, tối qua mới ăn mà là gì.
Dù cũng c.h.ế.t .
Cùng bánh nướng ăn cho chắc bụng.
Nói xong nàng sang một bên lấy đũa và nhào bột.
Lục Thời An cầm d.a.o bếp, lạch cạch băm một hồi, “Ngươi cái gì đó, lát nữa hỏng lương thực, coi chừng nương mắng c.h.ế.t ngươi.”
Nhà ai băm nhỏ dưa muối ăn chứ.
Chẳng đều ăn trực tiếp , việc gì băm nhỏ, đúng là thừa thãi.
Giang Vãn Vãn nghiêng nhào bột, ánh mắt liếc thấy Lục Thời An đang băm hăng say, nàng để lộ dấu vết mà lấy một túi men khỏi gian đổ chậu bột.
“Sợ c.h.ế.t thì ngươi đừng ăn.”
Lục Thời An hừ lạnh, “Ta đây thiếu thốn gì, dựa mà ăn.”
Vừa bỏ tiền bỏ công sức.
Hắn cứ ăn thôi!