Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 239: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:15:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Lần đầu hé lộ manh mối ---

 

Lục Thời An bước hang động, thấy tình trạng của Giang Vãn Vãn, liền bước tới đỡ lấy eo nàng.

 

“Loại như đuổi , giận dỗi gì.”

 

Vừa vỗ lưng nàng.

 

“Cứ nôn , nôn xong sẽ !!”

 

Giang Vãn Vãn vốn khó chịu, thấy lời , liền đẩy , dựa y phục của .

 

“Cút ~”

 

Mắng xong một trận buồn nôn.

 

Oẹ ~

 

Bữa sáng vốn còn ăn, lúc cũng chỉ nôn chút nước mật đắng.

 

Mùi vị đó, thật thể tả.

 

Nôn đến nỗi Giang Vãn Vãn hoa mắt, nước mắt cũng chảy xuống.

 

Lục Thời An vốn tưởng nàng mấy nhà họ Trương cho ghê tởm.

 

Lúc thấy nàng khó chịu như , lòng dâng lên lo lắng.

 

“Không chứ, đột nhiên nôn dữ dội .”

 

Hắn dùng sức kéo nàng lòng.

 

Giang Vãn Vãn nôn đến hoa mắt, tựa lòng Lục Thời An một lúc lâu cũng hồn.

 

“Đỡ qua một lát.”

 

Lục Thời An , liền cúi bế ngang nàng lên.

 

“Phải chăng ăn sáng? Thân thể khỏe?”

 

Vào bên trong đặt nàng lên giường.

 

Giang Vãn Vãn uể oải tựa vách đá.

 

“Vừa mở mắt bọn họ ồn ào, thời gian mà ăn.”

 

Nói đoạn ngẩng đầu lên.

 

“Chàng , sáng sớm thấy bóng , chẳng sẽ đuổi bọn họ ?”

 

Lục Thời An thấy nàng tinh thần mắng , lòng yên tâm, đưa tay sờ đầu nàng.

 

“Lý Xuyến tìm ngoài một lát.”

 

Giang Vãn Vãn hừ một tiếng, rúc trong chăn.

 

Không hiểu , trong lòng nàng bỗng dưng phiền não vô cớ.

 

Muốn mắng ~~

 

“Lại nữa, tối qua chẳng sắp xếp xong xuôi .”

 

Lục Thời An lúc còn tâm trí nghĩ chuyện khác.

 

“Nàng ăn gì, sẽ một ít.”

 

Giang Vãn Vãn nãy khẩu vị.

 

“Không ăn.”

 

Ăn ăn do nàng quyết định, Lục Thời An dậy.

 

“Vậy tùy tiện , chờ đó.”

 

Nói xong dậy ngoài.

 

Giang Vãn Vãn: “…”

 

Người bá đạo trong cốt tủy vĩnh viễn là bá đạo.

 

Ngoài hang động tĩnh lặng, tựa như chuyện từng xảy , đó bận rộn đuổi nhà họ Trương .

 

Cũng để ý Hồng Mai thế nào.

 

Lời an ủi , chẳng qua là nhắc chuyện cũ, vết thương đóng vảy xé toạc.

 

Khiến thương đau một nữa.

 

Có những chuyện, dù trải qua thời gian gột rửa, cũng vĩnh viễn thể đổi dấu ấn trong lòng.

 

Con , thật nhỏ bé bao.

 

Nghĩ mãi, mí mắt Giang Vãn Vãn bắt đầu díp , sắp ngủ .

 

“Vãn Vãn, dậy , ăn chút gì đó .” Không qua bao lâu, kèm theo tiếng lay động, giọng Lục Thời An vang lên.

 

Giang Vãn Vãn mơ hồ mở mắt.

 

“Ta ngủ …”

 

Buồn ngủ, thật sự buồn ngủ.

 

Hận thể dính chặt giường.

 

Lục Thời An tưởng nàng dậy quá sớm, kéo cánh tay nàng đỡ nàng dậy.

 

“Ăn chút gì đó ngủ tiếp.”

 

Giang Vãn Vãn thuận thế dậy.

 

Một bát mì sợi.

 

Bên còn một quả trứng ốp.

 

Là trứng ốp mà Giang Vãn Vãn dạy .

 

Lục Thời An thấy nàng tinh thần, bưng bát lên, cầm đũa, gắp quả trứng ốp đưa tới.

 

“Ăn .”

 

Giang Vãn Vãn há miệng c.ắ.n một miếng, nàng cảm thấy khác đút , nàng cũng lúc đút cho Lục Thời An mà.

 

Hai sống cùng .

 

Sao cho thoải mái thì cứ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-239.html.]

Vị giòn thơm, béo mà ngấy.

 

Ngon miệng!!

 

“Khả năng học hỏi của , đầu bếp thật đáng tiếc.”

 

Lục Thời An khẽ , “Ta học cái gì cũng nhanh, nên quan ?”

 

Giang Vãn Vãn sững sờ, lắc đầu.

 

“Cái đó , hứng thú phu nhân quan, trừ phi đổi .”

 

Nói nàng thần sắc nghiêm túc Lục Thời An.

 

“Chàng ?”

 

Sắc mặt Lục Thời An trầm xuống.

 

“Giang Vãn Vãn, nàng ý gì?”

 

Giang Vãn Vãn thần sắc tự nhiên, “Cái gì, ý gì mà ý gì, chính là hỏi quan thôi. Với mối quan hệ của chúng với Chu Hoài Cảnh , cũng thể.”

 

Chỉ là nàng thể thích nghi với cuộc sống như .

 

So với việc đấu đá lừa gạt, nàng thích rong ruổi giữa đồng nội hơn.

 

Tự do tự tại, khoái hoạt bao.

 

Lục Thời An coi như hiểu , phụ nữ vẫn an phận.

 

Nhìn cái bát trong tay, gắp một đũa mì lạnh lùng đưa tới.

 

“Mau ăn , ăn cơm cũng bịt miệng nàng.”

 

“Đừng mà suy nghĩ lung tung, nàng sống lâu dài ở đây, còn thể ?

 

“Làm nhiều chuyện như , còn đuổi , Giang Vãn Vãn nàng chê bai , tái giá ?”

 

“Vậy thì nàng bỏ ngay cái ý đó , đời , đời , quỷ cũng tha cho nàng.”

 

Giang Vãn Vãn: “…”

 

Hắn lái sang chuyện đuổi chứ.

 

Vừa định giải thích, đột nhiên trong dày một trận cuộn trào.

 

Nàng đẩy Lục Thời An , nghiêng đầu sấp đầu giường.

 

Lục Thời An giật , vội vàng đặt bát xuống bàn đá, thần sắc chút hoảng loạn.

 

“Lần ?”

 

Giang Vãn Vãn một trận buồn nôn, chiếc thùng gỗ phía , nàng vươn tay chỉ chỉ, đó là chiếc thùng chứa đồ bẩn nàng chuẩn sẵn, giờ thành thói quen , những thứ vẫn thể đổi.

 

Vì chuyện mà nàng còn Lục Thời An cằn nhằn, ở nơi của nàng thật phiền phức, chuẩn cái ở đầu giường, trực tiếp rửa hơn .

 

Lục Thời An lập tức kéo thùng .

 

Giang Vãn Vãn thể nhịn , trong dày cuộn trào, nôn ọe.

 

Kèm theo mùi thơm của mì trứng ốp, mùi vị đó xông lên khiến nàng một trận nôn mửa.

 

Nếu nãy nhà họ Trương cho ghê tởm, thì lúc , Lục Thời An còn đến mức ngu ngốc mà cho rằng Giang Vãn Vãn .

 

Mèo Dịch Truyện

Thấy nàng nôn ọe ngừng, lòng đột nhiên trầm xuống, mặt còn vẻ điềm nhiên nữa.

 

“Không chứ, Giang Vãn Vãn, nãy còn khen tài nấu ăn của ngon, đầu liền nôn như , chẳng lẽ bỏ độc, khiến nàng ăn thành như .”

 

Vừa tay vỗ lưng nàng.

 

Giang Vãn Vãn , thiếu chút nữa nhịn cầm thùng úp lên đầu .

 

Tên nam nhân c.h.ế.t tiệt , chẳng thấy nàng khó chịu đến mà còn lòng đùa giỡn.

 

Ọe~

 

Vốn dĩ chỉ ăn vài miếng, nhanh chóng ói hết thức ăn, còn chỉ nước đắng. Trời đất ơi, nàng nôn đến mức nước mũi nước mắt giàn giụa, t.h.ả.m hại vô cùng.

 

Sau khi nôn xong, Giang Vãn Vãn đưa tay .

 

“Khăn!”

 

Lời dứt, một mảnh vải rơi lòng bàn tay nàng.

 

Giang Vãn Vãn cầm lấy lau miệng, nương theo lực đỡ dậy.

 

Nàng tựa vách đá, khép hờ mắt, thở dốc.

 

Lục Thời An nàng, còn tươi tỉnh, giờ phút gò má trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, giúp nàng vén những sợi tóc mai tai.

 

“Nàng nghỉ một lát, rót cho nàng ít nước nóng.”

 

Giang Vãn Vãn ủ rũ đáp lời.

 

Lục Thời An xách chiếc thùng cạnh giường dậy, hai tay cầm lấy bát đĩa bàn đá. Vừa xoay , sắc mặt liền đổi đột ngột, trong mắt là bão tố, đầu ngón tay cầm thùng trắng bệch, cho thấy sự tức giận lớn đến mức nào.

 

Chàng bước cửa, đổ bỏ những thứ dơ bẩn trong thùng.

 

Trong bếp, Vương Tú Nga thấy Lục Thời An mặt mày âm trầm, bát mì gần như động đũa, bà liền lo lắng.

 

“Có chuyện gì ? Vãn Vãn thích ăn ư?”

 

đây nàng chẳng thích nhất món mì lão nhị nấu ư?

 

Hai đêm đến thường xuyên ăn thêm, đừng tưởng bà .

 

Lục Thời An đặt bát lên bếp.

 

“Không , nàng khó chịu trong , ăn liền nôn .”

 

Vừa Vương Tú Nga.

 

“Nương, lát nữa nương để ý Vãn Vãn giúp con, con một chuyến lên trấn.”

 

Số t.h.u.ố.c mang theo trong hang cũng loại trị cảm phong hàn gây nôn mửa.

 

Bản cũng thể , nhưng với Giang Vãn Vãn, vẫn yên tâm, chi bằng cẩn thận một chuyến sẽ thỏa hơn.

 

Vương Tú Nga xong, liền dậy.

 

“Cái gì, Vãn Vãn khó chịu ư? Ta xem .”

 

Vừa về phía cửa.

 

Nôn mửa??

 

 

Loading...