Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 164: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:13:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thả rời

 

Thiết Đản gật đầu lia lịa, “Biết , nhị thẩm từng con với Bình An còn nhỏ, phép rời khỏi trại, càng sâu hậu sơn.”

 

“Chỉ thể chơi chân núi và ở khu đất , ở trong tầm mắt của lớn, như mới an .”

 

Lục Thời Xuyên khẽ , “Ồ~ nhớ rõ thật đấy, đây nãi nãi con dạy con thấy lời như ?”

 

Chạy khắp núi rừng trong làng, suốt ngày về nhà, cũng sợ bắt cóc mất.

 

Thiết Đản nghĩ một lát mới , “Lúc đó con còn nhỏ hiểu chuyện, bây giờ lớn đương nhiên lời nhị thẩm.”

 

, chính là như !

 

Không nghịch ngợm, cố ý .

 

Không lời nãi nãi, sẽ đánh!

 

Lục Thời Xuyên ngửa đầu uống hết bát canh rau, “Ngươi đúng là một kẻ xảo quyệt.”

 

Chuyện trôi qua, mấy đều để trong lòng.

 

Mười ngày , buổi chiều.

 

Người dân sơn trại việc mệt mỏi cả ngày, ăn xong đều ngả nghiêng chân núi nghỉ ngơi, chờ Lý Thiết Trụ dẫn bọn họ về hang đá.

 

Giờ đây nơi còn coi là chân núi nữa, rừng cây rậm rạp giờ còn một cây nào.

 

Từ chân núi lên, bộ đều là những mảnh đất khai hoang, còn một cọng cỏ dại. Mọi khỏi cảm thán, đây bọn họ cũng từng sống trong núi lớn, nghĩ đến việc khai hoang trồng trọt.

 

Nếu , cũng sẽ sống một cuộc sống như thế .

 

Lục Thời An đến nơi thì thấy cảnh tượng , đặt thùng tay xuống trầm giọng , “Cho bọn họ ăn .”

 

Lục Thời Xuyên ngửi thấy mùi mát lạnh liền nhướng mày, đây chẳng bạc hà ?

 

Giang Vãn Vãn dùng t.h.u.ố.c độc giả, quả nhiên sai.

 

Y liếc lớn tiếng ,

 

“Tất cả nghỉ ngơi đủ , mỗi nửa bát qua đây uống t.h.u.ố.c giải .”

 

Người dân sơn trại thấy t.h.u.ố.c giải, ai nấy đều thể tin tai .

 

“Thuốc giải, các ngươi chịu cho chúng t.h.u.ố.c giải ?”

 

“Trời ơi, đến một tháng ?”

 

“Nhanh ? Vậy chúng chẳng sẽ rời khỏi trại ư?”

 

Nói đến việc rời , lập tức nghĩ đến bên ngoài nước lương thực, thời gian tuy việc vất vả, nhưng ăn no, ngủ ngon.

 

Khoảng thời gian sung sướng nhất thiên tai chính là tháng .

 

Thân thể từng thoải mái, đều quên chuyện trúng độc , giờ đây đột nhiên đến giải dược, ai nấy đều chút kịp hồn.

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Thời Xuyên khẽ khẩy, “Còn ngây đó gì, mau mau đến uống. Chẳng ngày nào cũng rầm rĩ đòi giải dược, uống xong sẽ đưa các ngươi xuống núi, nhanh lên một chút.”

 

Ngày thường việc thì trốn tránh, lươn lẹo.

 

Hoặc là lấy chuyện t.h.u.ố.c độc , mấy mụ đàn bà lắm lời còn lải nhải mặt họ, cái bộ dạng đó cứ như ăn tươi nuốt sống họ .

 

Giữ chân đám một tháng, Lục Thời Xuyên cũng thực sự phiền não, giờ đây sắp đưa họ .

 

Y mừng hơn bất kỳ ai.

 

“Nhanh lên , uống thì cứ thế mà rời , nếu độc phát mà c.h.ế.t, cũng chẳng liên quan gì đến chúng .”

 

Lý Đại Quân xong, là đầu tiên bước tới, cầm bát múc một bát giải dược, đưa cho Cúc Hương.

 

Người nghĩ ngợi gì mà uống cạn.

 

Những còn thấy , vội vàng cầm bát xông lên múc nước thuốc, giải d.ư.ợ.c đó! Không uống mới là kẻ ngốc.

 

Chỉ chớp mắt, nước còn một giọt, Lục Thời Xuyên lạnh lùng .

 

“Đi thôi, các ngươi trại bằng cách nào thì bằng cách đó, đến bên ngoài thì bịt mắt cho kỹ. Kẻ nào dám lén lút trộm, tiểu xảo, thì đừng hòng giữ đôi mắt.”

 

Các sơn dân thấy những thật sự cho họ , trong lòng chút cam lòng, một phụ nữ nịnh nọt.

 

“Cái đó, tiểu , phía núi còn rộng lắm, chúng nhiều sức lực, thể tiếp tục việc.”

 

Mọi , nhao nhao phụ họa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-164.html.]

 

! Chúng thể tiếp tục đào đất, đất còn đào xong, chúng thể cứ thế mà .”

 

“Đâu gì sai, chừng ước chừng còn tới hai mẫu, chúng vẫn thể khai khẩn thêm hai mẫu nữa.”

 

“Chúng đừng vội, cứ tiếp tục giúp các ngươi việc ?”

 

Sau núi thì trọc lóc, nhưng phía ruộng đồng trồng ít lương thực, khoai lang cũng một vùng lớn.

 

Ước chừng ba tháng nữa là thể thu hoạch. Lại còn những nắm bột họ ăn mỗi ngày, chẳng từ gì.

 

Mấy chục ăn còn hết.

 

Đám đúng là lương thực!

 

Họ rời , rời thì chẳng còn gì, sẽ c.h.ế.t đói mất thôi!!

 

Lục Thời An thấu mưu tính của đám , đôi mắt đào hoa khẽ cong, con d.a.o găm trong tay “xoẹt” một tiếng bật .

 

Y như .

 

“Đã một tháng thì là một tháng, kẻ nào , thì cứ ở đây phân bón, cũng lắm.”

 

Cường T.ử và đám thấy , nhao nhao rút d.a.o củi, gậy gộc .

 

“Mau , bảo các ngươi việc thì than sống than c.h.ế.t, giờ hết thời gian , chẳng lẽ bám riết lấy chúng ?”

 

“Mau ! Không thì ở phân bón hết, đứa nào cũng đừng hòng , đất đai đang rảnh rang, thiếu phân bón.”

 

“Ai ai ai!! Năm nhà thì chia cho chúng , chúng cũng .”

 

Sơn dân lấy họ phân bón trồng trọt, thấy những con d.a.o sáng loáng, nào còn dám la lối đòi ở nữa.

 

Mấy ôm lấy , mò mẫm bước về phía ruộng đồng.

 

“Đi , chúng ngay, ngay!”

 

đúng! Đừng g.i.ế.c chúng , đừng g.i.ế.c chúng …”

 

Cửa hang động.

 

Tam Nha một đám đông về phía cửa trại, gõ thanh quả sồi mà lòng vẩn vơ.

 

Thế là một tháng ??

 

Tất cả đều rời khỏi trại, tiếp theo, sẽ đến lượt họ ?

 

Tháng Tam Nha sống vui vẻ từng thấy, ban ngày theo Giang Vãn Vãn, buổi tối đến chơi với Hà Hoa, hai bao chuyện để .

 

Người trong trại đối xử với nàng đều hòa nhã, Vương Tú Nga càng mắng nàng một câu nào.

 

Cuộc sống trưởng bối thật bao.

 

giờ đây, tất cả đều sắp kết thúc !!

 

Đối diện, Giang Vãn Vãn thấy phản ứng của Tam Nha, nhớ lời Lục Thời An dặn dò tối qua, bèn hỏi.

 

“Tam Nha gì?”

 

Tam Nha nghĩ ngợi gì mà buột miệng, “Giang tỷ tỷ gì, sẽ theo.”

 

Từ khi theo họ, Tam Nha từng nghĩ sẽ gì, Cường T.ử thể theo họ, tại họ thể?

 

Giang Vãn Vãn khai hoang nhiều đất như , trong lòng chắc chắn tính toán, thì họ cũng sẽ trồng trọt.

 

Ta sống những ngày tháng thấp thỏm săn b.ắ.n như nữa.

 

Tam Nha lắc đầu mạnh mẽ, “Không, , theo Giang tỷ tỷ học trồng trọt, về nương tựa núi mà sống.”

 

“Anh trai họ giỏi săn b.ắ.n thật đấy, nhưng mỗi về đều đầy thương tích. Lại còn nửa ngày mới đến trấn để đổi lương thực, vận may thì ngoài hai ngày cũng chỉ thể về tay .”

 

“Nếu núi đất, cũng thể đăng ký hộ khẩu, chúng cũng sẽ ở trong núi bấy nhiêu năm.”

 

“Hiện giờ trong trấn loạn như mớ bòng bong, huyện nha cũng bỏ trốn, chẳng ai quản, chúng về núi cũng chắc sống sót.”

 

“Chẳng Bình Nam Vương đ.á.n.h đến Thượng Kinh , nếu thể thiên hạ đại xá thì . Các thôn làng xung quanh loạn lạc đến mức , và ca ca thể giả dân làng ? Như cũng chẳng ai tra xét.”

 

Tam Nha càng nghĩ càng thấy chủ ý khả thi.

 

“Giang tỷ tỷ, thôn của các ngươi đều thiêu rụi , những đó đều chạy loạn hết, sẽ về ?”

 

“Vậy thì và ca ca thể là hàng xóm của các ngươi, hộ tịch gì đó đều mất , đợi thiên hạ thái bình, chúng đến huyện nha bổ sung, thể trở thành trong thôn ?”

 

 

Loading...