Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 156: --- Lục Tam Tuế
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:13:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mau thu mấy cái bụng xa của các ngươi, sống thì đều ngoan ngoãn việc cho lão tử, một tháng t.h.u.ố.c giải tự nhiên sẽ cấp cho các ngươi. Nếu còn dám , hừ…”
Dù Lục Thời An hết lời, cũng đều hiểu ý , ai nấy rụt cổ dám hé răng.
Lục Thời An lười biếng chẳng thèm để ý đến những , Cường T.ử và những khác trầm giọng : “Dẫn , nhớ kỹ chuyện lão t.ử với các ngươi từ .”
Cường T.ử lập tức nhảy : “Biết , ca, và Nhị Oa bọn họ chuyện thỏa , sẽ phiên canh chừng, bảo đảm để bọn họ gây chuyện.”
Lục Thời An nhướng mày: “Ừm.”
Vương Nhị Oa lập tức nhảy : “Ngươi, hai các ngươi, còn mấy các ngươi nữa, theo bọn .”
Mấy gọi tên hiểu .
“Ta, ngươi đưa , trượng phu nhà còn ở đây.”
“Phải đó!! Vợ nhà còn ở đây, chứ.”
Lục Thời An sớm dặn dò từ , khi chọn thì nam nữ tách riêng, trong một nhà cũng tách , tránh cho bọn họ giở trò quỷ quái, còn việc nghiêm túc.
Thấy hợp tác, Cẩu Canh với tính khí nóng nảy liền mất kiên nhẫn.
“Có thể chứ, việc đó! Mau , mấy các ngươi đến chỗ chỉ định mà việc, nhanh lên.”
Dân làng núi xong lúc mới thở phào nhẹ nhõm, dù hai vợ chồng chia xa cũng đành chịu, ai bảo giờ là khác chủ.
Lục Chính Sơn cũng : “Thời An, chúng dẫn đây.”
Lục Thời An đương nhiên ý kiến.
“Ừm, !!”
Nhìn những còn , Lý gia tam , lạnh lùng : “Hai các ngươi theo lão Tam, gì thì lời , Tam Nha phòng bếp giúp đỡ, tối đến thì tìm Hà Hoa.”
Tam Nha phòng bếp giúp đỡ, vèo một cái chạy đến bên cạnh Giang Vãn Vãn: “Giang tỷ tỷ, theo tỷ ? Phải ??”
Trời ơi!!
Nàng đang mơ đấy chứ!
Vốn nghĩ đây là để việc, ngờ là theo Giang tỷ tỷ việc, còn cần lên núi, điều thật sự quá .
Đột nhiên một ánh mắt lạnh lẽo quét tới.
Tam Nha tự giác dịch sang một bên.
Hì hì…
Hung dữ cái gì mà hung dữ, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống .
Nàng chẳng qua chỉ cận Giang tỷ tỷ một chút, ngay cả giấm của tiểu cô nương cũng ăn, nam nhân mà bá đạo đến thế!!
Giang Vãn Vãn kéo nhẹ áo Lục Thời An: “Ta về bận việc đây.”
Lục Thời An xoa tóc nàng: “Đi .”
Nói xong, cúi ghé sát tai nàng.
“Để lão t.ử , hãy tránh xa nha đầu một chút, cứ để nàng theo nương.”
Tám trăm cái tâm cơ, còn dám tranh Giang Vãn Vãn với , đúng là chán sống .
Giang Vãn Vãn khẽ : “Ta .”
Nói xong liền rời .
Cái loại giấm bay giấm bướm gì cũng ăn, Lục Tam Tuế.
Tam Nha thấy vội vàng theo: “Giang tỷ tỷ, đợi với ~”
Nàng cứ bám lấy Giang tỷ tỷ, Lục Thời An còn thể lúc nào cũng canh chừng , nàng mới lời .
Lý Thiết Trụ thấy , đưa tay , gọi mà lấy lý do gì. Nha đầu thúi thật sự cứ thế mà , bọn họ gì đây?
Theo Lục Thời Xuyên khai hoang ?
Y cũng phòng bếp giúp đỡ.
…
Mèo Dịch Truyện
“Giang tỷ tỷ, đất phía đều đào xong , những đây gì, nhặt thanh cương t.ử ?” Tam Nha nghi hoặc.
Gần đây trong rừng thanh cương t.ử lượt chín, nếu nhặt cái , nàng cũng thực sự nghĩ còn việc gì khác.
Giang Vãn Vãn bước về phía , cũng giấu giếm.
“Đào núi .”
Tam Nha sững sờ: “Núi, núi ?”
Đào núi gì??
Giang Vãn Vãn khẽ đáp, Tam Nha thấy vội vàng theo.
“Giang tỷ tỷ đợi với.”
“Oa, Giang tỷ tỷ, trong ruộng còn trồng khoai lang, đoạn thời gian khoai lang, khai xuân mới trồng ?”
“Lại còn lớn thế , Giang tỷ tỷ, tỷ thật sự giỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-156-luc-tam-tue.html.]
“Giang tỷ tỷ, hóa bọn tỷ sống trong hang động !”
“Giang tỷ tỷ…”
Việc khai hoang, Lục Thời An và Giang Vãn Vãn sớm bàn bạc xong. Giang Vãn Vãn cùng Vương Tú Nga phụ trách ở nhà xay bột thanh cương, còn việc hậu sơn thì do Lục Thời An phụ trách.
Ngày đầu tiên tất cả việc theo sự phân công, việc khai phá hậu sơn cứ thế tiến hành. Có lẽ vì những trấn áp liên tiếp, dân làng việc đều chăm chỉ.
Không một ai lười biếng trốn việc, ngày đầu tiên trôi qua trong yên bình.
Ngày hôm , buổi chiều.
Lục Thời Xuyên gọi Lý Thiết Trụ: “Thiết Trụ, cùng mang đồ cho ngoài trại.”
Lý Thiết Trụ đặt cái cuốc trong tay xuống ngay.
“Đến đây, đến đây.”
Ngày hôm qua y chỉ đoán mò Lục Thời An gọi đến trại khai hoang núi, ngờ là thật.
Càng ngờ tới là Lục Thời An và bọn họ còn cho thức ăn, mỗi một bát rưỡi bột thanh cương.
Mùi vị đó so với thứ Tam Nha quả thực một trời một vực.
Y nhà để chia sẻ thức ăn, một y ăn sạch sành sanh.
Còn những thì nghĩ đến nhà bên ngoài nên để khá nhiều, thế là thành mỗi ngày mang đồ ngoài.
Giang Vãn Vãn đề nghị bỏ tất cả một thùng, mỗi nhà để bao nhiêu thì do Lục Thời Xuyên ghi nhớ, y sẽ nhận ngoài phân phát.
Đại ca y thấy cảnh liền thì thầm với y.
Lục Thời An và bọn họ mới là đại thiện nhân.
Cứ như bây giờ, chỉ cần chút nước là thể khiến việc, mà bọn họ còn đặc biệt chuẩn đồ ăn cho .
Nhân lực đáng giá chút nào!
Lương thực và nước mới quý giá.
Ấy mà bọn họ cam lòng như , điều khác gì cứu mạng .
Với việc , bọn họ nhất định theo .
Lục Thời Xuyên xách thùng: “Ngươi xách thùng nước, thôi.”
Lý Thiết Trụ Cường T.ử : “Tiểu , ngươi ?”
Cường T.ử giận dữ: “Nói ai , là ngươi mới !”
Nam nhi đại trượng phu xách chút nước , cúi định nhấc thùng lên.
Lục Thời Xuyên một cước cản : “Ngốc ngốc? Người chỉ kích một chút là cái gì cũng tranh .”
Y và Lý Thiết Trụ lớn tuổi hơn một chút, thể để Cường T.ử việc chứ, đây chẳng là ức h.i.ế.p trẻ con ?
Cường T.ử thẳng dậy: “Tam ca bảo xách, gọi , mới xách.”
Lý Thiết Trụ tiến lên nhấc thùng.
“Tam ca, thôi!!”
Cường T.ử nhịn nhịn: “Không gọi Tam ca, chỉ mới gọi.”
Lý Thiết Trụ bọn họ sẽ gì y, gan cũng lớn hơn nhiều: “Ta cứ gọi đó, Tam ca, Tam ca, Tam ca.”
Cường T.ử tức đến c.h.ế.t: “Tam ca~”
Lục Thời Xuyên: “…”
Không ngờ y cũng ngày khác tranh sủng, thì ngoài chỗ mẫu y, sự quan tâm của khác, vẫn dễ dàng.
Lúc khỏi trại, Lục Thời Xuyên một tay một thùng. Lý Thiết Trụ do Cường T.ử mang , suốt đường hai đấu khẩu ngừng.
Lục Thời Xuyên đầu tiên , đàn ông cũng thể ồn ào đến .
Mấy đến chân núi. Đám trẻ con và già ở ánh mắt rụt rè dám tiến lên, Lý Căn tự cho là chủ chốt.
“Thiết Trụ, các ngươi là đến đưa nước cho chúng ?”
Lý Thiết Trụ hừ lạnh, đặt thùng xuống, lười biếng chẳng thèm để ý: “Người nào gọi tên thì cầm bát lên đây, nhận đồ của nhà .”
Dân làng thấy, vội vàng cầm bát, cầm vại sành. Có nước , cuối cùng cũng nước .
Lý Căn thấy sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn lấy một cái chậu lớn từ gùi. Theo tính nết của lão đại nhà y, chắc chắn là ăn bao nhiêu.
Phần lớn thức ăn đều sẽ để cho bọn họ.
Lục Thời Xuyên lấy một tờ giấy, tay cầm một cục than đen: “Lý Đại Phú.”
“Lý Đại Chí.”
“Lý…”
Từng cái tên một, bưng bát cẩn thận nhận lấy thức ăn và nước.
Tuy thứ mềm dẻo đó là gì, nhưng chỉ cần là đồ ăn, bọn họ liền thể sống sót.
Bọn họ cứu !!