Trốn gì nạn đói, mẹ chồng tái sinh dẫn ta vào núi ăn thịt - Chương 153: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 14:12:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu phản kháng
Cúc Hương im lặng!
Trong lòng sợ, mà là bất lực, chủ gia đình bao giờ là bọn họ.
Mèo Dịch Truyện
Không thể từ chối.
Đại Nha là cháu gái ruột của nhà họ Lý, nàng tin cha chồng thực sự cho con bé ăn, để Đại Nha xảy chuyện.
Lý Đại Quân thấy khẽ : “Tam Nha, cho chúng ! Dù khổ dù mệt cũng sợ, chỉ cần thể đổi lấy chút đồ ăn.”
“Đại Nha còn nhỏ, hai vợ chồng chúng chịu khó một chút, ăn ít , chắc chắn thể để dành cho con bé thêm chút đồ ăn.”
Tam Nha chất vấn một câu, chắc chắn thức ăn sẽ đưa miệng Đại Nha.
Mà những còn trong nhà họ Lý cướp .
, nàng còn ngu đến mức truy hỏi đến cùng, những trải sự đời, sẽ tỉnh ngộ.
Y hệt đại ca của nàng.
Cứng đầu!!
Tam Nha do dự đầu Lục Thời Xuyên: “Lục tam ca, hai thể dẫn theo con gái của bọn họ cùng sơn trại ?”
“Đồ ăn của Đại Nha cần cấp riêng, bọn họ tự chia là , thể ?”
Đưa yêu cầu , Tam Nha chính cũng thấy ngại, nhưng đối mặt với vẻ ngốc nghếch y hệt một nào đó của Lý Đại Quân, nàng vẫn kìm mà cầu xin.
Lý Căn tệ bạc như , sinh Lý Đại Quân cái loại con trai lươn lẹo , thực sự kỳ lạ.
Lục Thời Xuyên im lặng, từ nãy địa vị của hai vợ chồng trong nhà, thể khiến nha đầu mở miệng cầu xin, nhân phẩm e là cũng tương tự như Lý Đại Trụ.
Y liếc những vết chai tay hai lớn tiếng .
“Muốn sơn trại thể, nhưng đồ ăn của hai thể mang ngoài. Đồ ăn của mỗi vốn nhiều, các ngươi còn chia cho con cái, gì còn sức lực mà việc.”
“Chúng nuôi ăn , các ngươi tự quyết định .”
Nói xong để ý đến hai , đầu tiếp tục múc t.h.u.ố.c thang cho khác uống.
Tam Nha thấy lời như sét đ.á.n.h ngang tai, đúng !!
Sao quên mất điểm chứ, nếu để hai vợ chồng Lý Đại Quân việc nuôi cả nhà Lý Căn, thì còn cho bọn họ sơn trại gì.
“Cúc Hương tẩu tử, lời Lục tam ca các , tự quyết định .”
Vẫn là Lục Thời Xuyên, chặt đứt đường lui của Lý Căn, xem bọn họ bây giờ!!
Quả hổ là cùng một nhà với Giang tỷ tỷ.
Đủ độc ác.
Cúc Hương phu quân khẽ : “Đương gia, đưa Đại Nha sơn trại.”
Nước trong vại của bọn họ vốn còn nhiều, hai ngày nay chỉ dành cho Lý Xuyên và Lý Hiểu Mai uống. Nếu là bình thường nàng thể nhịn thì nhịn, nhưng bây giờ sắp c.h.ế.t .
Nàng chỉ con gái sống !!
Ánh mắt Lý Đại Quân lóe lên sự do dự: “ mà, nếu đưa Đại Nha , chúng thể lấy thức ăn ngoài, nước cha bọn họ sẽ c.h.ế.t mất.”
Hắn là con cả trong nhà, trách nhiệm vốn nặng, thêm chút việc cũng là chuyện nên . Hắn cha thiên vị lão nhị và .
Vợ con chịu ít tủi .
đ.á.n.h gãy xương vẫn còn liền gân, đây là cha ruột của , bây giờ, thể quản !
Lúc , Lục Thời Xuyên chen một câu: “Không mang theo con nha đầu nhà ngươi, các ngươi cũng thể lấy nước ngoài. Với thái độ của cha ngươi đối với ca tẩu của , còn uống nước nhà ư, ăn cứt còn tới lượt .”
“Ta đồng ý là nể tình Tam Nha giúp, còn ả vì cớ gì, lẽ nào còn cần rõ?”
Nói nhổ một bãi.
“Ta ngươi đường đường là một nam nhi đại trượng phu, thê t.ử con cái sắp c.h.ế.t đói , còn bận tâm cái cái nọ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tron-gi-nan-doi-me-chong-tai-sinh-dan-ta-vao-nui-an-thit/chuong-153.html.]
“Vừa nãy già ngươi tát một bạt tai e là còn nhẹ, chừng đó mà vẫn đ.á.n.h tỉnh cái đầu gỗ của ngươi.”
“Người đời gả chồng là để cơm ăn áo mặc, ngươi ngay cả thê t.ử con cái cũng bảo vệ , ngươi còn đáng mặt nam nhân .”
Ngay cả của , một tên cường hào trong thôn, còn thương vợ, mà nam nhân một lòng thiên vị già của .
Nếu lão nhân đức, thì hiếu thuận là lẽ đương nhiên, nhưng dáng vẻ đanh đá của bà , còn hung dữ hơn cả .
Còn thê t.ử của thì rụt rè sợ sệt, đứa bé , haiz, thật tội nghiệp!
Quần chúng sơn dân xung quanh chứng kiến cảnh , nhao nhao khuyên giải, “Đại Quân, tiểu đúng đấy. Bao nhiêu năm nay ngươi vì cái nhà mà vất vả sống c.h.ế.t, nhưng cha ngươi thiên vị Lý Xuyên. Đại Nha mới sáu bảy tuổi, phụ giúp việc nhà. Ngươi là cha mà còn thương con bé, thì còn ai thương nó nữa?”
Có một mở lời, như cỏ đầu tường, đều chạy hòa giải, dù Lý Căn ở cũng thấy.
“ là thế mà, ngày xưa ngươi ghét bỏ Đại Nha vì là nha đầu. Em gái ngươi mười mấy tuổi đầu mà chẳng gì, để Đại Nha một đứa trẻ nhóm lửa nấu cơm, lương tâm c.ắ.n rứt chứ.”
“ đúng đúng! Mẹ ngươi nào lành gì, những năm nay ức h.i.ế.p Cúc Hương cũng chẳng một hai năm. Tiểu phát lòng từ bi, cho phép cả nhà các ngươi trong, đừng quản bọn họ nữa.”
“Đại Quân ! Thê t.ử gả cho chúng chẳng chỉ mong cuộc sống yên thôi , ngươi thể chỉ lo cho cha mà bỏ bê gia đình nhỏ của .”
Vợ chồng Lý Đại Quân là những việc giỏi, nếu sơn trại, chắc chắn sẽ chia sẻ nhiều gánh nặng.
Bọn họ cũng sẽ dễ thở hơn.
Cúc Hương ngươi một lời một câu, bao nhiêu năm ấm ức bấy giờ kìm nữa mà lớn.
“Lý Đại Quân, ngươi quản Đại Nha, quản. Ta cùng Đại Nha sơn trại, ngươi , chúng !”
“Sau sống c.h.ế.t của hai con liên quan gì đến ngươi.”
Nói xong liền nhanh chóng chạy xuống núi.
Ức h.i.ế.p nàng thì , ức h.i.ế.p Đại Nha thì , nàng thể để Đại Nha ở bên ngoài.
Nàng Đại Nha sống sót, sống thật !
Cúc Hương chạy xuống khu rừng bên , lao thẳng đến Đại Nha, chộp lấy gói đồ nhỏ bên cạnh con bé, ôm lấy chạy .
Trần Kim Hoa mịt mờ hiểu, “Cái tên c.h.ế.t tiệt , ngươi gì, ôm Đại Nha ?”
Tim Cúc Hương đập thình thịch, cánh tay ôm Đại Nha khẽ run lên, sợ hãi Lý gia phát hiện điều bất thường, nàng cúi đầu cắm mặt chạy lên núi.
“Tiểu thể đưa Đại Nha sơn trại, đưa con bé .”
Lý Căn cau mày, “Những đó bụng đến thế, chẳng lẽ đang mưu tính chuyện gì ?”
Trần Kim Hoa bĩu môi khẩy, “Mặc kệ mưu tính chuyện gì, con nha đầu c.h.ế.t tiệt cũng , nước vốn còn nhiều, khỏi giữ mạng cho nó.”
Nói xong rống lên the thé.
“Cúc Hương, đừng quên còn cả nhà chúng đang chờ ăn uống, nước thì để nhiều một chút, các ngươi thể uống thì đừng uống.”
“Nếu dám ăn uống quá phận, ngoài xem lão nương thu thập các ngươi thế nào.”
Cúc Hương tiếng mắng c.h.ử.i phía , ôm Đại Nha bò nhanh hơn, sợ bọn họ đuổi kịp.
Đại Nha giơ tay áo lau mồ hôi trán , nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nương, con thể cần sơn trại, nương với phụ ăn no là .”
“Nương thả con xuống ! Con tự .”
Cúc Hương c.ắ.n chặt răng, hai mắt đỏ hoe, “Không thả, nương c.h.ế.t cũng buông con , cũng bao giờ buông nữa.”
Là do nàng vô dụng nên bảo vệ Đại Nha, đều là của nàng.
Trong khu rừng phía .
Lý Hiểu Mai bóng Cúc Hương càng lúc càng xa, mắt đảo vòng vòng, bám lấy Trần Kim Hoa nũng.
“Nương, con cũng sơn trại việc, bọn họ cho nương và cha , nhưng cho con .”
“Bây giờ nhị ca thương, chỉ dựa đại ca bọn họ hai e là cũng đổi bao nhiêu nước, con giúp giảm bớt gánh nặng.”
Trần Kim Hoa , liền tóm chặt lấy Lý Hiểu Mai sợ nàng nghĩ quẩn, “Không , ngươi .”
“Bao nhiêu năm nay, nương nuôi ngươi mười ngón tay dính nước xuân, nào để ngươi việc đồng áng.”
“Đại ca cả nhà bọn chúng là , ngươi .”