“Hay là…   lòng ,   khác bên ngoài,  cần Huệ Nương nữa?”
 
Nói xong,  che mặt,  rấm rức.
 
Lục Diên Tề nghẹn họng: 
 
“Ta…   mấy câu đó bao giờ?”
 
Ta giơ tay, “chát chát” tát hai cái.
 
“Tốt lắm, Lục Nhị Lang! Đến lời  tự  cũng  nhớ!”
 
“Mấy lời thề non hẹn biển, cũng chỉ để dỗ  thôi!”
 
“Ta…  sống  gì nữa!”
 
Nói xong liền  nhảy xuống hồ bên cạnh.
 
Lục Diên Tề hoảng hốt, lập tức ôm eo  kéo .
 
Ta nhân cơ hội ôm lấy thắt lưng , dụi mặt  cổ , để nước mắt thấm ướt cổ .
 
Nếu là đại ca  Lục Diên Chiêu,  khi  còn  giữ chừng mực. 
 
Dù    cũng thật sự dốc sức   .
 
 Lục Diên Chiêu thì ? Hắn  dám chạm   .
 
Ta cứ thế mà trêu chọc, chẳng cần dè dặt gì.
 
Lục Diên Tề quả nhiên   như kiến bò, cố gắng đẩy  .
 
 càng đẩy,  càng  lớn.
 
“Hu hu hu!”
 
“Hu hu hu! Tên phụ bạc! Ta  cam lòng!!!”
 
Đang giằng co thì bà mẫu  thu hút đến.
 
Bà giận dữ quát: 
 
“Diên Tề! Con  gì thế? Khiến Huệ Nương buồn lòng đến  ?”
 
“Ta chỉ  hai nhi tử, Huệ Nương  như nữ nhi của  . Nếu con dám bắt nạt nó, đừng trách mẫu  dùng gia pháp!”
 
Lục Diên Tề khổ sở: 
 
“Mẫu ! Con  …”
 
Phu nhân cầm thước mây quất  lưng : 
 
“Không ? Vậy  Huệ Nương  ?”
 
“Ba năm con   ở đây, Huệ Nương hầu hạ  như mẫu  ruột, một nàng dâu  như thế, tìm  ?”
 
“Mau xin  thê tử con !”
 
“Mẫu ! Con…”
 
Lục Diên Tề còn định  gì,  ăn thêm mấy roi.
 
Cuối cùng đành miễn cưỡng cúi đầu với : 
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/9.html.]
“Huệ Nương, xin  nàng! Là  sai,  ?”
 
Ta hừ một tiếng: “Hừ!”
 
Phu nhân , dịu dàng lau nước mắt cho : 
 
“Được , về thôi.”
 
“Lớn  còn như con nít .”
 
Ta bĩu môi,  với Lục Diên Chiêu: 
 
“Chân  tê …”
 
Phu nhân lập tức quất  một roi: 
 
“Còn  mau bế thê tử con về!”
 
Lục Diên Chiêu   một cái,   mẫu , cuối cùng miễn cưỡng bế  lên, hướng về viện của  mà .
 
Ta rúc trong lòng , ôm chặt cổ  nở nụ  hạnh phúc.
 
“Phu quân,   thật, Huệ Nương thích  lắm.”
 
“Nếu  phụ ,  sẽ trốn , để   bao giờ tìm thấy  nữa!”
 
Lục Diên Tề định trợn mắt nhưng thấy  đang ,   dám.
 
Chỉ lẩm bẩm: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”
 
Ta nâng mặt , dỗ ngọt: 
 
“Vậy    thương ,  kiếp  vẫn cưới .”
 
Lục Diên Chiêu nghiến răng: 
 
“Nàng đừng quá đáng!”
 
Ta chớp mắt tỏ vẻ vô tội,  hé miệng kêu: 
 
“Mẫu …”
 
Lục Diên Chiêu sợ hãi: “Được   ! Ta !”
 
“Ta…  thương nàng, kiếp  vẫn cưới nàng!”
 
Ta vui vẻ thưởng cho  một cái hôn thật kêu.
 
Lúc , mây đen kéo đến, trời lác đác đổ mưa.
 
Quay đầu ,  thấy Lục Diên Chiêu khoác áo trắng,  trong rừng trúc, cầm dù giấy dầu, gương mặt tuấn tú giấu  ánh mưa mờ mịt,   rõ sắc mặt.
 
Lục Diên Tề hình như giận chuyện   thổ lộ với  giữa chốn đông , trừng mắt lườm   một cái, ôm  bỏ .
 
Ta   vai Lục Diên Tề,  đầu vẫy tay với Lục Diên Chiêu, nụ  rạng rỡ như hoa.
 
11
 
Tuy rằng Lục Diên Tề ôm  chạy  nhanh nhưng áo quần và tóc vẫn  mưa  ướt ít nhiều. 
 
Tiểu Hà đang giúp  tắm gội trong phòng, còn Lục Diên Tề thì lấy cớ về viện của  tắm rửa,  đầu  chạy biến.
 
Như thể sợ   ăn thịt .