Ta kề sát bên môi ,  khẽ:
 
“Phu quân chẳng  vẫn hỏi, bao giờ nguyệt sự của  mới hết ?”
 
“Hôm qua  sạch  đó.”
 
“Vậy…  cùng  một phen, thế nào?”
 
Nói đoạn,  cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi yếm, quỳ xuống  mặt , hai tay nâng lấy khuôn mặt tuấn tú , từ tốn hôn lên.
 
Lục Diên Tề   bất ngờ tập kích, thoáng khựng  như thể  đầu  hôn .
 
Trong lòng  buồn , rõ ràng đêm đó  hôn kỹ vô cùng, đến mức khiến  mềm nhũn cả chân, giờ   cái vẻ ngây ngô!
 
Ta  định tháo đai lưng ,    mạnh mẽ giữ chặt tay.
 
“Không !”
 
Trên mặt  lộ rõ vẻ… chống cự!
 
Ta khó hiểu  :
 
“Sao thế? Mấy hôm   còn gấp gáp lắm mà?”
 
“Hơn nữa…”
 
Ta  hổ cúi đầu, lén liếc qua phần nào đó  rõ ràng biểu hiện.
 
Hắn rõ ràng cũng … động lòng   mà?
 
Lục Diên Tề vội vã  bật dậy, ném  một câu:
 
“Tối  !”
 
7
 
Lục Diên Tề   là ,  thầm nghĩ,   cũng coi như  nguyên tắc.
 
Trời tối,  tắm rửa đốt hương, lặng lẽ đợi  đến.
 
Ban đêm, Lục Diên Tề quả nhiên như biến thành một  khác, chẳng còn chút kiềm chế  nho nhã ban ngày. Không những gấp gáp  chờ  mà còn cuồng dã quá thể!
 
Vừa  phòng  đè  xuống giường, hôn đến mức   thốt nên lời.
 
“Nhị lang… Nhị lang…”
 
Hắn bóp eo , thì thầm: “Gọi phu quân, cả mạng cũng cho nàng…”
 
Xấu hổ c.h.ế.t mất!
 
“ là oan gia,   rốt cuộc là ai  mạng ai đây…”
 
Không    vì  nhịn suốt nửa tháng, Lục Diên Tề hôm  như thể  sức lực  cạn, còn đáng sợ hơn cả  đầu.
 
Thậm chí còn dụ dỗ    bao động tác đáng  hổ.
 
Ta van xin : “Phu quân…  nhanh lên một chút…”
 
Lục Diên Tề mồ hôi nhễ nhại: “Ta đang nhanh, là nàng bảo chậm chút mà.”
 
Ta bật : “Ta  ‘nhanh’…   là cái ‘nhanh’ !”
 
Lục Diên Tề  bảo: “Ta , chính là cái ‘nhanh’ .”
 
Thôi , với cái tên nam nhân thối   cũng vô ích.
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/6.html.]
Ban đầu còn tưởng Lục Diên Tề tuy  mạnh mẽ  giường nhưng  đến mức quá ham mê.
 
Ai ngờ    giày vò cả đêm, cứ tưởng thế là đủ .
 
Không ngờ, ban ngày   quân doanh luyện binh, ban đêm   về hành hạ .
 
Liền ba ngày,   mệt là gì.
 
Ngày thứ nhất,  cố gắng chịu đựng.
 
Ngày thứ hai,  đỡ  nổi.
 
Ngày thứ ba,  tức giận bừng bừng.
 
Trên đường   về đến phủ,   chặn   ở giả sơn trong hoa viên,    buộc tội.
 
“Lục Diên Tề! Ta là thê tử của  thì ? Chàng cũng  thể giày vò  suốt ngày như thế!”
 
“Chàng  , chỗ , chỗ , chỗ , đều là dấu tay của !”
 
“Còn  thì đau lưng, nhức chân!”
 
“Nếu  còn bắt nạt  nữa, …  sẽ về nhà!”
 
“Huhu…  mệt lắm .”
 
“Mấy hôm nay  chẳng ngủ  tí nào!”
 
“Cũng   tinh thần  sổ sách!!!”
 
Lục Diên Tề   đè ,  chút chột ,  dám  thẳng .
 
“Ta chẳng … cũng vì   con nối dõi ?”
 
“Với , đây vốn là bổn phận nên  của phu thê mà!”
 
Thấy  nước mắt lưng tròng trừng mắt , giọng  liền mềm xuống, tay còn xoa xoa lưng : “Được   … cùng lắm… để nàng nghỉ mấy hôm.”
 
“Mấy hôm nay  sẽ ngủ ở thư phòng.”
 
Lúc  tâm trạng  mới thấy dễ chịu đôi chút.
 
 vẫn  cam lòng, nhón chân cắn lên tai  một cái, cắn đến bật m.á.u mới chịu buông !
 
Lục Diên Tề tức giận mắng to: “Tống Huệ Nương, nàng là chó ?!”
 
Ta giận dữ quát : “Chàng nhớ cho kỹ! Tối nay   đến bắt nạt  nữa!”
 
Nói xong  lưng bỏ .
 
Khi về phòng, lờ mờ  thấy hạ nhân đang bàn tán.
 
“Nhị công tử vẫn giống hồi nhỏ,  thích bám lấy đại công tử.”
 
“Thành   mà mấy hôm liền đều đến phòng đại công tử uống rượu!”
 
Ta nhớ  mấy đêm gần đây, mỗi  Lục Diên Tề đến đều mang theo mùi rượu nồng nặc, trong lòng càng thêm tức.
 
Ta liền bảo hạ nhân  : “Lần  nhị công tử mà  đến tìm đại công tử uống rượu, nhớ đến báo với .  đừng để nhị công tử .”
 
Người hầu nhận  tiền thưởng liền rối rít  .
 
Lục Diên Tề cũng coi như giữ lời, quả thật mấy hôm   đến quấy rầy  nữa.
 
  cũng  đến thăm .