Nghe ,   sững .
 
Từ hôm viên phòng tới nay,   từng bước  phòng  thêm  nào.
 
Ta còn tưởng,   thích chuyện đó.
 
Thậm chí nghi ngờ,  tuổi trẻ khí thịnh mà chẳng đoái hoài đến thê tử xinh  nơi khuê phòng như , chẳng     bệnh gì khó   .
 
 nhớ  đêm hôm …   cảm thấy  thật sự  nghĩ nhiều.
 
Giờ   nôn nóng như  mà hỏi “bao giờ  tiếp tục”, mặt  đỏ như sắp nhỏ m.á.u.
 
“Chàng…  đúng là đồ lưu manh!”
 
“Không   hổ!!”
 
Ta vung nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m lên  , chẳng may một cái tát giáng ngay lên mặt .
 
“Bốp!”
 
Âm thanh vang lên rõ mồn một.
 
Hai chúng , đều sững  tại chỗ.
 
6
 
Ta che miệng, kinh ngạc ngẩng đầu  :
 
“Phu quân… …    cố ý mà…”
 
Lục Diên Tề   lời nào, ánh mắt trầm xuống dường như đang cố hết sức đè nén điều gì đó.
 
Ta nghiêng   gần, vòng tay ôm cổ , thì thầm hôn lên vành tai:
 
“Nếu phu quân … cũng chẳng cần  cố chịu đựng như  …”
 
“Huệ Nương  thể giúp …”
 
Vừa dứt lời,  đưa tay về phía thắt lưng .
 
 Lục Diên Tề bỗng vươn tay giữ chặt lấy cổ tay ,  cho  tiếp tục.
 
Ta  phần khó hiểu, chẳng  lúc nãy chính  là  nóng lòng ?
 
Quay sang  kỹ , mới phát hiện  trán   đẫm một lớp mồ hôi mịn, đến cả gân xanh  cổ cũng nổi rõ lên.
 
Một lúc lâu ,  mới lạnh giọng buông  từng chữ:
 
“Nếu  thoải mái thì nghỉ ngơi cho !”
 
“Chờ nàng khỏe ,  sẽ  !”
 
Nói xong liền  phắt dậy, để  một   ngơ ngác trong phòng.
 
Thái độ kỳ quái  khiến   khỏi ngẩn .
 
Tiểu Hà  một bên,  tủm tỉm :
 
“Cô gia nhà  ngoài mặt tuy lạnh lùng nhưng trong lòng vẫn là  thương tiểu thư đấy.”
 
Ta lườm nàng một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/5.html.]
 
“Lắm lời!”
 
Nàng  :
 
“Trước còn tưởng cô gia ngủ thư phòng nửa tháng là vì  để tiểu thư trong lòng, giờ thấy  mong sớm  con thế , nô tỳ cũng yên tâm .”
O Mai d.a.o Muoi
“Ngày mai nô tỳ sẽ  chùa Quan Âm ngoài thành, dâng hương cầu khấn, mong Tống Tử Nương Nương sớm ban cho tiểu thư và cô gia một đứa trẻ bụ bẫm!”
 
Ta mỉm  đồng ý.
 
Nằm  giường, tay xoa bụng,   nghĩ  thầm mơ mộng:
 
“Đứa đầu mà là nhi tử thì  quá.”
 
“Lục gia hiện   đích tôn, mà phu quân   phong hầu, ắt    kế thừa.”
 
“ nếu là nữ nhi… cũng  lắm.”
 
“Người   nữ nhi giống phụ … Phu quân da trắng, mắt to,  còn mí đôi nữa chứ…”
 
Nghĩ đến đó,  tự thấy  thật    hổ, việc còn   mà  mơ xa thế .
 
Vội chui đầu  chăn, mặt đỏ bừng.
 
“Không nghĩ nữa,  nghĩ nữa… thẹn c.h.ế.t mất…”
 
Tiểu Hà ở bên cạnh buồn  :
 
“Thẹn thùng gì chứ?”
 
“Tiểu thư qua sinh nhật tháng  là tròn mười chín , phu nhân khi bằng tuổi tiểu thư thì các tiểu thư nhà  đều  chạy nhảy !”
 
“Nếu đại tiểu thư còn sống…”
 
Nhắc đến tỷ tỷ, chúng   khỏi sầu lòng, nghĩ đến tình cảm sâu đậm mà Lục Diên Chiêu dành cho tỷ tỷ,   thêm một hồi.
 
Đến tận khi trời sáng,  mới  .
 
Lục Diên Tề    còn vô tình như .
 
Không chỉ dặn dò  trong phủ rằng mấy ngày tới nếu   việc gấp thì đừng  phiền , còn đích  sai  hầm canh táo đỏ long nhãn với đường đỏ để bổ m.á.u cho .
 
Ta cảm động quá, tặng cho  một cái hôn chụt thật kêu.
 
Lục Diên Tề đỏ bừng cả mặt,  sức lau dấu son  má:
 
“Nàng  gì ! Nhỡ    thấy thì ?!”
 
Ta mím môi  khúc khích:
 
“Thấy thì thấy,  hôn phu quân , sợ gì?”
 
Tiểu Hà và mấy nha  vội vàng che mặt rút  ngoài:
 
“Không thấy gì hết, nô tỳ cái gì cũng  thấy!”
 
Thấy  nhà đều  lui , còn tiện tay khép cửa ,    đẩy Lục Diên Tề  xuống ghế.
 
Hắn  bất ngờ, tức tối hỏi:
 
“Nàng  gì thế?”