Một lúc lâu  mới lên tiếng:
 
"Vậy nàng  ?"
 
Ta   một cái, lấy hết dũng khí kéo tay  đặt lên eo :
 
"Chàng…  xoa giúp  một chút!"
 
"Nếu ,  sẽ  với mẫu  rằng  khi dễ !"
 
Bàn tay Lục Diên Tề đặt  eo  chợt cứng đờ, ánh mắt đầy hung dữ trừng :
 
"Nàng… nàng thật là chẳng   hổ!"
 
Tống Huệ Nương  tuy tính khí  nhưng cũng     lửa giận.
 
Nghe  liền thấy  vui:
 
"Đêm qua ai là  hành  thê thảm ? Bây giờ  chê    liêm sỉ?"
 
"Đã ghét bỏ  đến thế, thì  một tờ hưu thư gửi  về nhà, cớ  còn phá hoại sự trong sạch của …"
 
"Ta…  thu dọn hành lý, lập tức về nhà! Không chịu nổi sự bạc bẽo của Lục nhị lang nhà  nữa!"
 
Nói , mũi  cay xè, chỉ cảm thấy bao nhiêu tình cảm trong lòng đều đặt sai ,  càng lúc càng lớn.
 
Lục Diên Tề  vẻ  ngờ   dữ như , mặt mày rõ ràng cuống quýt.
 
"Nàng! Nàng  cái gì?"
 
"Ta…    là  giúp nàng xoa …"
 
Hắn  ,  giống như  nỗi nhục lớn giáng xuống đầu, gương mặt đỏ bừng đến mang tai.
 
So với nam nhân bá đạo hung mãnh đêm qua, giờ phút  cứ như hai kẻ   khác .
 
Ta thầm nghĩ,   đêm qua  uống say, nay tỉnh  nên thấy  hổ  ?
 
Nghĩ , cơn giận trong lòng cũng tan bớt.
 
Ta lau nước mắt, nhỏ giọng :
 
"Vậy…   nhẹ chút,   giày vò  như tối qua nữa…"
 
"Ừm!"
 
Lục Diên Tề đáp một tiếng như bước lên đoạn đầu đài mà đặt tay lên eo , bắt đầu xoa bóp.
 
Ta  nhịn  mà thầm lườm: giả vờ gì chứ? Đêm qua   thế !
 
 trong lòng  ngọt ngào như mật.
 
Hóa …  cũng    vô tình với  mà!
 
Lục Diên Tề là  luyện võ, tay lớn mà ấm,  dùng sức một chút,    nhịn  rên khẽ một tiếng, phát  âm thanh  phần  thích hợp.
 
Lục Diên Tề vội hỏi:
 
"Sao thế? Ta  đau nàng ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/3.html.]
Ta cắn môi, ánh mắt long lanh  :
O mai d.a.o Muoi
"Không…  … nhẹ chút là … a…"
 
Lục Diên Tề: "……"
 
4
 
Chuyện  và Lục Diên Tề cuối cùng cũng viên phòng,  nhanh  truyền đến tai phụ mẫu.
 
Sáng sớm khi đến thỉnh an, bà mẫu nắm tay ,  ngớt lời khen ngợi:
 
“Huệ Nương ,  con với Diên Tề phu thê hòa thuận,  với phụ  con cũng yên tâm .”
 
“Con với Diên Tề đều  còn nhỏ,  trì hoãn suốt ba năm, giờ cũng nên cố gắng một chút, sớm sinh cho Lục gia chúng  một đứa cháu mập mạp!”
 
Rồi bà   sang  với đại ca Lục Diên Chiêu:
 
“Diên Chiêu , giờ chuyện của   con và     cần chúng  lo nữa. Vậy chuyện hôn sự của con,   cũng nên tính đến  chứ?”
 
“Hồi đó con  sẽ để tang cho Vân Nương ba năm, chúng  đều chiều theo con.  dù  con cũng là trưởng tôn đích truyền của Lục gia, đến lúc cũng  vì dòng họ, vì cả đời  mà suy nghĩ một chút chứ!”
 
Lục Diên Tề  , sắc mặt phức tạp,  im như tượng đá chẳng  chẳng rằng, như thể ai thiếu nợ  .
 
Lục Diên Chiêu  càng tỏ  trầm lặng, cúi đầu  mũi, mũi  tim, mặt mày như phủ một tầng sương.
 
Thấy  khí cứng ngắc,  vội vàng lên tiếng hòa giải:
 
“ , đại ca. Tỷ tỷ cũng  mất  ba năm …”
 
“Ba năm nay, chúng  đều thấy rõ tình cảm  dành cho tỷ . Thiếp tin rằng nếu tỷ  linh thiêng,  thấy  tái giá cũng sẽ  trách móc …”
 
Lục Diên Chiêu vốn vẫn lặng thinh,   liền  sang  , ánh mắt  âm u  lạnh lẽo, giống như một con rắn độc ẩn trong bụi rậm,   giật  thoáng chốc.
 
 ngoài mặt   chẳng hề lộ chút cảm xúc nào, giọng  vẫn lạnh nhạt như thường:
 
“Đệ , nhị  mới hồi kinh, ngươi nên để tâm đến  nhiều hơn một chút thì hơn!”
 
Lục Diên Chiêu là trưởng tử của phủ ,  xưa nay vẫn kính trọng,  cũng luôn khách khí với .
 
Ngày thường gặp mặt chỉ gật đầu cho  phép, ít khi mở miệng  chuyện.
 
Nay đột nhiên   mấy lời răn dạy ,  là nặng nề lắm .
 
Ta thấy ấm ức, vành mắt đỏ hoe.
 
Nghĩ bụng:  chẳng qua chỉ quan tâm đến  mà thôi.
 
Hắn là ca ca của Lục Diên Tề, cũng là tỷ phu của . Ta với Lục Diên Tề sống hòa thuận, đương nhiên cũng     bầu bạn sớm tối,  lạnh  nóng.
 
Chẳng ngờ   cảm kích thì thôi  còn  quát mắng!
 
Ta cố nén giận, dịu giọng  như giận dỗi:
 
“Đại ca bớt giận, là Huệ Nương mạo …  nên xen  chuyện riêng của …”
 
Lục Diên Chiêu  khựng ,  vẻ cũng cảm thấy    quá lời, giọng  cũng dịu :
 
“Ta…   ý đó…”