"Thiếp…  thấy  uống say, sợ   mồ hôi khó chịu, nên  lau  cho …"
 
Càng , giọng  càng nhỏ, đến cuối thì gần như  thể  thấy.
 
Ta là đích nữ phủ Thái phó, là nữ nhi khuê các,   đúng là  phần    hổ.
 
 nghĩ đến  là phu quân , hầu hạ  vốn là bổn phận của thê tử nên cũng chẳng còn thấy ngại ngùng nữa.
 
Ngước mắt lên,  ngập ngừng :
 
"Phu quân… để  giúp  cởi áo  nhé…"
 
Nói   đưa tay chạm  vạt áo ngoài của .
 
Nào ngờ,    hất   chút lưu tình.
 
Ta ngã xuống giường, sững sờ  hiểu gì.
 
Hắn thì mặt lạnh như sương,  dậy :
 
"Ta uống rượu say, cả  đầy mùi mồ hôi,  thể nương tử quý giá,  dám phiền nương tử hầu hạ."
 
"Tiểu Hà, hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi sớm, đêm nay  đến thư phòng ở tạm một đêm."
 
Dứt lời, bất chấp  gọi với theo,    rời .
 
Ta  bóng lưng Lục Diên Tề  khuất, nước mắt liền tuôn rơi.
 
Ta  hiểu, rõ ràng  với  là phu thê, vì      ngủ chung với ?
 
Nghĩ đến  mà  khắc khoải đợi suốt ba năm   vui mừng khi gặp  , lòng  càng thêm đau xót.
 
Tiểu Hà bất bình  :
 
"Tiểu thư! Sao cô gia  thể đối xử với  như ?"
 
"Người  vì ngài  mà đợi ba năm trời!"
 
"Ba năm qua, tiểu thư gánh vác việc lớn nhỏ trong phủ, phụng dưỡng phụ mẫu,  chỗ nào  tận tâm? Ai thấy cũng  khen Lục gia cưới  một tức phụ !"
 
"Vậy mà cô gia thì , đêm tân hôn  bỏ lên chiến trường thì thôi , nay khải  trở về,  phong tước vị  mà vẫn  chịu viên phòng với …"
 
Tiểu Hà càng ,  càng thương tâm.
 
"Đừng  nữa, đừng  nữa…"
 
Ta đau lòng  c.h.ế.t, rửa mặt qua loa   xuống giường.
 
Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, bỗng  một  thể nóng rực dán sát   lưng .
 
Ta giật  hét lên:
 
"A! Ai đó?"
 
Quay  , hóa  là phu quân      về.
 
Lúc , gương mặt Lục Diên Tề đỏ ửng, ánh mắt mơ màng,  thở nóng bỏng phả bên cổ , khiến    trốn  .
O mai d.a.o Muoi
Đôi tay nóng hổi của  siết chặt lấy eo , kéo sát   gần.
 
"Nóng quá… Huệ Nương…  khó chịu lắm…"
 
Cảm nhận  trạng thái lạ thường của , hai má  nóng bừng như sắp nhỏ m.á.u, giọng  cũng run rẩy:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/2.html.]
"Phu… phu quân…   ?"
 
Lục Diên Tề ánh mắt nóng rực   như  đem  nuốt  bụng, cúi đầu áp môi xuống…
 
"Giúp …"
 
3
 
Ta  từng thấy Lục Diên Tề như , trong lòng mơ hồ cảm thấy  điều gì đó  .
 
"Phu quân chẳng   , đêm nay sẽ nghỉ ở thư phòng  ,  …"
 
Chưa kịp dứt lời,   mạnh mẽ xé toạc xiêm y của , giọng điệu bá đạo, cường thế  cho từ chối:
 
"Cho !"
 
Ánh mắt  của  khiến chân  mềm nhũn.
 
Cho, cho, cho, cho hết!
 
Phu quân nhà  đòi, nào  lý gì  cho!
 
"Xin phu quân nương tay một chút… Huệ Nương vẫn còn  từng…"
 
Chữ cuối còn   khỏi miệng, Lục Diên Tề  cúi đầu cắn  một cái.
 
Tên  chắc kiếp  là chó!
 
Không hổ là chiến thần thắng trận trở về,  giường cũng dũng mãnh như  sa trường.
 
Cứ thế lăn qua lăn , giày vò  đến c.h.ế.t  sống , sống    c.h.ế.t .
 
Suốt cả đêm,   chợp mắt nổi.
 
Ta  nhiều  khẩn cầu trong nước mắt:
 
"Phu quân… xin … đừng nữa…"
 
Hắn dịu dàng dỗ :
 
"Cuối cùng …"
 
 động tác  chẳng hề  ý định dừng …
 
Sáng hôm , eo  đau đến mức   nổi.
 
Liếc mắt  sang nam nhân đang ngủ say bên cạnh,   nhịn  đá cho một phát.
 
Người đêm qua còn gọi "Huệ Nương" đầy dịu dàng, nay sắc mặt liền đổi, lạnh nhạt  :
 
"Nàng  gì ?"
 
Nhìn bộ dạng của ,  uất ức đến rơi nước mắt.
 
"Rõ ràng là   sẽ ngủ ở thư phòng,   nửa đêm mò về giày vò  như ?"
 
"Thiếp van xin  ngừng ,  chẳng những   còn lừa  là  cuối cùng…"
 
Nói đến đây,  bật   thành tiếng.
 
Chỉ thấy mặt Lục Diên Tề lúc xanh lúc đen,  lúc đen lúc xanh.
 
Không  trong đầu đang nghĩ cái gì.