Phủ y đến bắt mạch xong, vui mừng hô to:
 
“Chúc mừng nhị công tử! Chúc mừng nhị phu nhân!”
 
“Nhị phu nhân  mang thai  ba tháng !”
 
Lời   dứt, sắc mặt   trong phòng đều  đổi.
 
Phụ mẫu thì mừng rỡ như điên.
 
Lục Diên Chiêu thì mặt mày u ám, lẫn phẫn nộ.
 
Lục Diên Tề thì ngơ ngác hoảng loạn.
 
Còn Hứa Vân Duyệt thì đau lòng đến mức gần như suy sụp, ánh mắt  Lục Diên Tề đầy tuyệt vọng và tổn thương.
 
Chỉ   vẫn  yên như núi.
 
15
 
Trước đó, thấy Lục Diên Tề đối với  cũng  tệ,  còn  chút mềm lòng.
 
Nào ngờ, trong lòng  thật sự   khác, thật sự vì  đó mà luôn giữ  trong sạch.
 
Đã như thế, thì cũng đừng trách  phá nát uyên ương!
 
Tình yêu    , bọn họ cũng đừng hòng  !
 
Chắc hẳn Lục Diên Tề   gan khai  chuyện  từng mưu tính cùng  hãm hại đại ca ,   từng cùng  thật sự thành phu thê.
 
Còn Lục Diên Chiêu,  cho rằng  và Lục Diên Tề bắt tay lừa gạt , rằng đứa con trong bụng  là của Lục Diên Tề.
 
Loạn… càng loạn càng !
 
Ta cầm khăn tay, nước mắt rơi lã chã.
 
“Phu quân,   cần Huệ Nương và đứa nhỏ của chúng  nữa ?”
 
“Chàng chẳng  từng …   con để kế thừa tước vị  ?”
 
“Giờ  nhẫn tâm như  là ?”
 
“Hóa    từng yêu , cưới  , lòng vẫn hướng về Hứa cô nương !”
 
“Hài tử ngoan, là mẫu  vô dụng… khiến con còn  chào đời    phụ …”
 
Nữ tử mang thai  xúc động,  càng  càng thương tâm, đến mức chính  cũng tin là thật.
 
Khóc đến nỗi  thở nổi, mắt trợn ngược,  ngất xỉu tại chỗ.
 
Chỉ  thấy tiếng Lục Diên Chiêu hét lớn: 
O mai d.a.o Muoi
“Huệ Nương!”
 
Hắn đỡ lấy  thể sắp ngã của , ôm chặt  lòng.
 
Cảnh tượng  khiến phụ mẫu giật  khiếp sợ.
 
“Chiêu nhi, con đang  gì thế hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/14.html.]
 
Lục Diên Tề tức giận, phẫn nộ hét lên: 
 
“Đại ca! Buông thê tử của  !”
 
Nói  liền xông tới đoạt , nhưng  Lục Diên Chiêu đá cho một cước văng  ngoài.
 
Lục Diên Chiêu ôm ,  mặt là yêu thương xen lẫn tan vỡ.
 
“Huệ Nương, nếu Lục Diên Tề  cần nàng, thì  cần.”
 
“Từ nay về , nàng và đứa trẻ sẽ do  chăm sóc. Ta sẽ xem đứa nhỏ trong bụng nàng như con ruột của .”
 
Lục Diên Tề  ấm ức  phẫn nộ.
 
“Ta  bao giờ là  cần Huệ Nương và đứa nhỏ hả?”
 
“Lại còn ‘xem như con ruột’…”
 
 Hứa cô nương   ,   Lục Diên Tề,   Lục Diên Chiêu.
 
“Các … các …”
 
Sau đó,  thở nổi, nàng  cũng ngất luôn.
 
Đến nước , vì đứa bé trong bụng, chuyện giữa  và Lục Diên Chiêu cũng  giấu  nữa.
 
Cũng may   trách nhiệm, bịa  một lý do, ôm hết  về , ngay cả cái nồi đen của Lục Diên Tề cũng gánh luôn.
 
Với phụ mẫu,  chỉ  rằng: đêm Lục Diên Tề  về kinh,  uống say, nhầm  phòng tân hôn, xảy  chuyện với .
 
Lục Diên Tề  đó  , sợ ảnh hưởng thanh danh của đại ca, nên cố tình giấu nhẹm chuyện .
 
 trong lòng vẫn luôn coi  là tẩu tử, đối đãi khách sáo, kính cẩn,  từng vượt lễ.
 
Lúc ,  ai còn dám truy cứu tại  Lục Diên Tề  đánh giặc nửa năm, mà  chỉ mang thai ba tháng.
 
Theo sắp xếp của phụ mẫu,  từ Nhị thiếu phu nhân của Lục Diên Tề,  chuyển thành Đại thiếu phu nhân của Lục Diên Chiêu.
 
Để dỗ dành Lục Diên Tề, hai vị còn đồng ý để  cưới Hứa cô nương sa cơ thất thế .
 
Không ngờ,   Lục Diên Tề   chịu.
 
“Tại ? Huệ Nương là thê tử của , đại ca lấy quyền gì mà đoạt thê tử của  ?”
 
“Huệ Nương là tình yêu cả đời của  nếu   nàng,  thà c.h.ế.t còn hơn!”
 
“Huệ Nương, nàng  ! Nàng yêu ! Nàng   gả cho đại ca, đúng ?”
 
Ta cũng   nhưng  dám.
 
Lỡ ngủ nhầm một  còn  thể tha, ngủ nhầm hai  thì  thể giữ !
 
Ta tuy   sống nhưng cũng  đến mức  c.h.ế.t.
 
Nhớ đến chuyện  từng lừa Lục Diên Chiêu rằng  và Lục Diên Tề  từng “da thịt gắn bó”,   nhịn  mà an ủi :
 
“Không …  cũng  đạt  tình yêu mà  …”