Ta giả vờ  hiểu vẻ mặt đó, mỉm  hôn lên môi , hai chân quấn lên eo : .
 
“Đừng  nữa phu quân, Huệ Nương  … mau cho  …”
 
Lục Diên Chiêu hít sâu một , gạt sạch thức ăn và rượu  bàn đá, đặt   xuống bàn, cúi đầu cắn mạnh  xương quai xanh .
 
“Tống Huệ Nương, đúng là nàng  cách tìm đường c.h.ế.t mà!”
 
Ta dán  cổ , cắn trả , giọng lười biếng quyến rũ:
 
“Ta  chỉ  tìm đường c.h.ế.t… mà còn  tìm ‘chuyện’ nữa đấy…”
 
Thật    chút say, việc trêu chọc Lục Diên Chiêu   là do chất chứa quá nhiều hận.
 
Trong cơn lờ mờ, chỉ  thấy  nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai  một câu:
 
“Thật  g.i.ế.t c.h.ế.t nàng cho …”
 
Vậy thì càng .
 
Ta dựng lên vở kịch , chẳng  chính là để   “g.i.ế.t” ?
 
14
 
Sáng hôm  tỉnh dậy vì cơn đau đầu dữ dội.
 
Ta kiểm tra  quần áo  , chẳng  chuyện gì xảy  cả,  sững sờ.
 
Ta với Lục Diên Chiêu mà cũng  lúc trong sáng đến  ?
 
Nghĩ  lời   đêm qua, chắc chắn Lục Diên Chiêu  hận  và Lục Diên Tề đến tận xương tủy.
 
Dù , trong mắt ,  với    của   cùng  tính kế, hủy hoại danh tiếng một đời của .
 
Hắn mười lăm tuổi  đỗ trạng nguyên, hai mươi tuổi  đến Tả tướng, là  trẻ nhất lịch sử Đại Ung giữ chức .
 
Chỉ trong vài năm tại vị,   công trạng xuất sắc, tài danh lẫy lừng.
 
Nếu   bất trắc,  hẳn  là một danh thần  ghi tên muôn đời.
 
Còn , e rằng là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời “trong sạch”  của .
 
 chẳng   cũng mất sạch sự trong sạch  ?
 
Nếu  vì bọn họ,  vẫn là Tống Huệ Nương đơn thuần và ngây thơ ngày nào.
 
Cho nên,   kéo cả hai  họ xuống địa ngục cùng .
 
Đừng hòng ai sống yên vui đến hết đời!!!
 
Đang nghĩ ngợi, thì ngoài cửa vang lên giọng của Tiểu Hà:
 
“Tiểu thư! Tiểu thư   ! Cô gia về !”
 
Ta day trán, thắc mắc hỏi:
 
“Cô gia về chẳng  chuyện  ?”
 
“Chẳng lẽ dẹp  thổ phỉ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/13.html.]
O Mai d.a.o Muoi
Cải Hà đáp: “Vâng… đúng là cô gia về , cũng thắng trận… nhưng mà… nhưng mà cô gia mang về một cô nương!”
 
Ta: “???”
 
Phu quân  dẹp giặc, mang về một cô nương.
 
Nghe  là thanh mai trúc mã của .
 
Năm xưa vì phụ  nàng  phạm tội,  tịch biên gia sản, cả nhà lưu đày nên hai   chia cắt.
 
Giờ đây, phụ  nàng   minh oan, cả nhà  trở về kinh.
 
Lục Diên Tề gặp  nàng   đường hồi kinh liền đưa cả nhà về phủ, còn sắp xếp cho họ ở  luôn.
 
Nàng  tên là Hứa Vân Duyệt, dung mạo thanh tú, chỉ là vì sống nhiều năm ở biên cương, nắng gió dãi dầu nên da  đen và thô ráp.
 
Vừa gặp , nàng  liền  lóc quỳ xuống cầu xin:
 
“Tống tỷ tỷ,  và Tề ca ca lớn lên cùng ,   thề cả đời chỉ gả cho  ,   cũng từng  đời  chỉ cưới .”
 
“Nếu   năm đó nhà   lưu đày, thì   cũng  đính hôn với tỷ!”
 
“Trước khi  trận,   từng  thư cho ,  rằng cưới tỷ chỉ là vì phụ mẫu sắp đặt,     tình nghĩa phu thê!”
 
“Giờ   trở , cầu xin tỷ hãy trả    cho   ?”
 
“Ra ngoài, chỉ cần  hai  tính tình  hợp, thuận tình hòa ly, sẽ  ảnh hưởng gì đến việc tái giá của tỷ …”
 
Nàng  còn   hết thì  bỗng thấy  dày cồn cào, ọe một tiếng nôn hết lên  nàng .
 
Hứa Vân Duyệt  yên tại chỗ, cứng đờ , cả buổi  thốt  nổi câu nào.
 
Lục Diên Tề cuống quýt đỡ lấy :
 
“Huệ Nương, nàng   ?”
 
“Đang yên đang lành,   nôn? Có  khó chịu chỗ nào ?”
 
“Tiểu Hà! Mau  mời đại phu!”
 
Ta gạt tay  , lạnh lùng:
 
“Đừng chạm  !”
 
“Chàng   Hứa cô nương , còn kéo   gì?”
 
Lục Diên Tề vội vàng giải thích:
 
“Không ! Không  như nàng nghĩ …”
 
Ta lạnh lùng  :
 
“Vậy tại  nàng    chuyện chúng   từng viên phòng?”
 
“Không    cho nàng   thì  ngoài   tường tận chuyện phu thê chúng  như thế?”
 
Việc  nôn oẹ chẳng mấy chốc  truyền đến tai phụ mẫu và Lục Diên Chiêu.